Thủy Liên Y nhìn Sở Mị Dạ một cái.
"Một nữ tử, lớn lên cực kỳ xấu! Căn bản là không ai thèm lấy, cho nên nàng hy vọng mình bị lừa bán. Rốt cục có một ngày mơ ước của nàng trở thành sự thật, bị lừa bán rồi! Nhưng nửa tháng cũng bán không được. Vừa nhìn nàng trong tay, mỗi ngày còn phải nuôi ăn nuôi ở, bọn cướp bất đắc dĩ đuổi nàng, nàng kiên quyết không xuống xe. Cho nên, bọn cướp cắn răng dậm chân một cái, hướng về phía đồng bọn hô một câu!...... Vương Gia! Ngươi biết hắn hô cái gì không?"
Sở Mị Dạ lắc đầu "Hô cái gì?"
"Bọn cướp hô: "Không cần xe ——!"
Sở Mị Dạ "......"
Thủy Liên Y thầm nghĩ trong lòng! Hết rồi! Tại sao hắn không cười!
Khóe miệng Sở Mị Dạ đột nhiên giơ lên "Nàng kia xấu như vậy?"
"A...... Vương Gia ngươi cười rồi!" Thủy Liên Y lè lưỡi, haha! Chọc cười hắn, không phải hắn sẽ bỏ qua cho mình sao!
Sở Mị Dạ vươn tay kéo nàng vào lòng "Trong đầu vương phi chứa toàn ý tưởng rất kỳ quái! Vì sao từ trước tới giờ bổn vương không biết vậy!"
Ách...... Cả người Thủy Liên Y cứng ngắc "Vương Gia! Ta chọc ngươi cười rồi! Ngươi có phải nên buông ta ra, mà không phải ôm ta a?"
"Chẳng lẽ vương phi không hi vọng bổn vương cưng chiều nàng? Hay là nàng vẫn thủ thân vì nam nhân nàng yêu mến?" Ánh mắt Sở Mị Dạ híp một chút, quanh thân tựa hồ bao phủ một tầng áp suất thấp.
Thủy Liên Y cảm thấy hô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-khoi-nam-quyen-vuong-gia-nguoi-that-xau/2567854/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.