Rõ ràng là có thai, nhưng Hoa Khai thấy chính mình dường như biến thành một tiểu trư. 
Vốn mỗi ngày việc nàng cần làm chỉ là hầu hạ Thượng Quan Vũ Nguyệt rửa mặt chải đầu, hiện tại bởi vì hoài đứa nhỏ, ngay cả việc ấy cũng không cần làm. 
Mặc dù nói đó là tâm ý của hắn, nhưng thành thực mà nói, Hoa Khai có chút không chịu nổi – trước kia canh năm nàng đã tự tỉnh dậy, hiện tại đừng nói canh năm *(canh năm là từ 5– 7 giờ sáng),gà gáy cũng không nghe thấy, mỗi ngày đều ngủ li bì thẳng đến khi Tiểu Đông đến gọi. 
Thượng Quan Vũ Nguyệt đã ra ngoài từ sớm. 
Nàng mỗi ngày hết ăn rồi lại ngủ, ngủ rồi lại ăn. 
Cả người lười biếng, không muốn đọc sách, cũng không muốn luyện viết, tỉnh thì chơ với thỏ ngay trong biệt viện, hoặc là nhìn ra cửa sổ thưởng hoa. 
Đã là mùa xuân, trong viện mấy cây đào đều đã nở rộ, đầu cành toàn hoa là hoa, vườn hoa đầy lộc xanh non, màu sắc xinh đẹp cực kì. 
Sau khi trời mưa, trong vườn một mảnh trời lam, màu sắc càng khiến cho người ta thoải mái. 
Giống như họa. 
“Thiếu phu nhân, uống chút canh ngọt đi” Tiểu Thu bưng bát gốm thanh hoa lên, “Trần tẩu nói chưng rất tốt, mời thiếu phu nhân uống ngay cho nóng.” 
“Được” 
Tam đại đơn truyền, so với lão phu nhân gần đại thọ bảy mươi, thiếu phu nhân có mang càng thêm trọng yếu hơn. Trong phủ chẳng những mời đến những bà mụ có kinh nghiệm chuyên môn 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-khai-tu-hi-lam-mon/2452268/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.