A Liệt thở phào một cái. Chàng cảm động cất giọng ôn nhu hoà :
- Lương đại thúc ! Đại thúc làm sao thế ?
Lão già đứng ngay lên rồi đột nhiên quì xuống nói :
- Tiểu nhân là Lương Trung Sơn, xin tham kiến Tra công tử.
A Liệt chân tay luống cuống. Chàng muốn dắt lão đứng lên nhưng không nổi cũng quì xuống nói :
- Lương đại thúc không nên làm thế.
Lương Trung Sơn gạt nước mắt đáp:
- Công tử có điều chưa hiểu. Tiểu nhân rất lấy làm hối hận vì Tra gia ở Hóa Huyết Môn chỉ còn một giọt máu để lại chính là công tử. Thế mà tiểu nhân lại tham sống sợ chết không đem tuyệt kỹ của Tra gia truyền cho công tử, bỏ mặc mẹ con công tử chịu đau khổ trong sự nghèo nàn. Nay chử mẫu gặp họa bất ngờ. Hỡi ơi ! Tội lỗi của tiểu nhân trọng đại không biết đến thế nào mà kể !
Nước mắt lão lại chan hòa.
A Liệt nói :
- Lương đại thúc bất tất phải tự trách mình. Đại thúc phải làm như vậy nhất định bởi một lý đo nào đó.
Lương Trung Sơn nói :
- Tiểu nhân dám tự khoe mình là lắm mưu nhiều kế. Ngày ấy tiểu nhân lo nghĩ suốt ba ngày ba đêm rồi quyết định rút lui khỏi giang hồ, chỉ cốt sao bảo tồn được giọt máu của Tra gia. Vì thế tiểu nhân bắt đầu kế hoạch bằng cách làm cho tiêu tan hết mọi vết tích. Chủ mẫu đi vào cảnh bần hàn cũng là một điều trong kế hoạch đó.
A Liệt xen vào :
- Phải rồi ! Bọn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-huyet-than-cong/1841385/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.