A Liệt một là tuổi nhỏ tính nóng hai là thấy tình trạng con ngựa mà phán đoán nhận ra vụ này mới phát sinh, nếu không thì con vật đã đói quá tất phải thét lên be be.
Chàng thò tay sờ mạch thì thấy người giá lạnh tựa hồ chết rồi nhưng chàng chưa chịu bỏ, tiếp tục chẩn mạch vì chàng nghĩ rằng dù là người mạnh khỏe đặt tay xuống đất một lúc cũng thành giá lạnh, huống chi người đã mất hết tri giác. A Liệt nghe rõ mạch còn chạy dù là chạy rất yếu ớt, Chàng thấy người còn sống thì trong bụng cả mừng, thầm nghĩ:
- Mình còn dừng lại là phải. Nếu đi rồi thành lỡ cơ hội.
Chàng liền bước vào ôm xốc người kia chạy vào căn phòng né bên.
A Liệt không rảnh để chú ý đến cách trần thiết trong phòng rất hoa lệ, chàng đạt người kia xung giường có giải đệm dầy rồi mới ngó lại bịnh nhân.
Người này vào trạc ngũ tuần, tướng mạo quê mùa hủ hậu. nhưng có vẻ thực thà trung hậu. Da mặt xám đen, hơi thở chỉ còn thoi thóp.
A Liệt vạch mí mắt lên coi thì lão này trúng độc. Chàng liền ung dung bước ra ngoài dòm ngó hoa cỏ trong vườn, nhưng không thấy thứ nào dùng để chữa bệnh được, liền tự nhủ :
- Ta đành phải dùng cánh hoa Tiên Đàm đề giải độc. Lão này đang lúc hôn mê không biềt ta dùng thuốc gì thì chàng thè đem vật chí bão này đồn đại ra ngoài giang hồ.
Nên biết cánh hoa Tiên Đàm là một vật dùng để cứu mạng quí báu vô cùng ! Chẳng những
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-huyet-than-cong/1841381/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.