Liễu nương tử nói câu này khiến cho giáo chủ cũng phải phì cười.
A Liệt muốn mạo hiểm lồm cồm bò ra để nghe trộm bọn họ nói chuyện.
Ý niệm này vừa thoáng qua trong đầu óc chàng thì bức rèm phát ra tiếng động. Mắt chàng bỗng sáng lên. Nguyên bức rèm xanh treo trước cửa khám thờ đã mở rẽ sang hai bên.
A Liệt vội nằm phục xuống, khẽ bẩm Âu Dương Tinh.
Mãi đến lúc này Âu Dương Tinh hãy còn rạo rực xuân tâm, nàng đột nhiên cảnh giác.
Hai người phải nín thở vì bên ngoài có người, chỉ hơi động một chút là họ biết ngay Bầu không khí đột nhlên biến thành yên tĩnh khiến hai ngườI không hiểu tình thế ra sao, đều tự hỏi:
- Phải chăng bọn họ đang chiêm ngưỡng tư thế bỉ ổi của Hoan Hỷ tiên nhân? Hay là họ phát giác trong khám có người mà mở rèm?
Sau một lúc, thanh âm giáo chủ lại vang lên:
- Chúng ta đã tham kiến tiên nhân. Theo lệ thường còn một chút nghi thức. Nhưng hiện giờ phải xử trí với bọn người xâm nhập bản cung, vậy tạm thời hãy hoãn việc làm theo nghi thức lại.
Dư Thái Can nói:
- Gíao chủ thật là người thần cơ diệu đoán, thiên hạ không ai bì kịp. Giáo chủ đã nói vậy tất có thâm ý.
Liễu Phiêu Hương hỏi:
- Giáo chủ! Xin gíao chủ đừng nói chuyện đường dài nữa. Việc đó là việc gì?
Giáo chủ thủng thẳng đáp:
- Nương tử cứ hỏi lại bọn thủ hạ sẽ rõ. Chắc chúng còn mãi vui thú chuyện gì nên chưa bẩm rõ.
Liễu Phiêu Hương kinh ngạc "ủa" lên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-huyet-than-cong/1841370/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.