A Liệt thở phào một cái miệng môi mấp máy nắm chặt lấy tay cô.
Đột nhiên chàng cảm thấy tấm thân mềm mại của cô ngã xuống người chàng.
A Liệt mừng quá nghiêng đầu lên hôn vào má cô. Được đằng chân lân đằng đầu, chàng lại tìm đến cặp môi thắm nhẹ nhànlg đặt môi vào rồi hôn mạnh một cái.
Âu Dương Tinh tuy không dãy dụa nhưng cô cũng không phản ứng. A Liệt trong lòng có ý hối hận nghĩ thầm:
- Lẽ dĩ nhiên nàng đau vì mất hết khí lực nên để ta muốn làm gì thì làm. Nhưng tình trạng này cũng chẳng có chi là thú. Hỡi ơi! Ta thật là một kẻ hành động lỗ mãng, lại tưởng là nàng xiêu lòng với mình.
Nguyên A Liệt rất tôn trọng nhân phẩm của con người mà cũng tự trọng mình. Khi chàng hối hận rồi liền nâng đỡ nàng dậy đặt nàng tựa vào tường. Vì người nàng mềm nhũn nên chàng muốn xếp đặt thế nào tùy ý. Chàng còn tưởng là nàng mất hết tri giác.
Bỗng giọng nói trầm trầm lại cất lên:
- Lão đạo! Phải chăng lão đạo chỉ qua đây mà thôi chứ không phải người coi giữ ngôi miếu này?
Trình Huyền Đạo kinh ngạc hỏi :
- Sao thí chủ lại biết rõ thế?
Thanh âm kia đáp:
- Giả tỷ lão đạo là người coi sóc miếu này thì vừa rồi nhất định đã nói rõ tên thôn trang kia là thôn gì. Hừ! Lão đừng tưởng bịt mắt ta. Ta cứ sục tìm là biết rõ hết.
Trịnh Huyền Đạo nói:
- Vậy mời thí chủ vào mà sục tìm.
Thanh âm kia nói:
- Cái đó đã hẳn.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-huyet-than-cong/1841363/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.