Hôn lễ kết thúc rất nhanh, và đương nhiên cũng thật chóng vánh. Ai nấy đều vỗ tay chúc mừng. Riêng tôi chỉ cố nặn ra một nụ cười gượng, dù bản thân chỉ đang làm theo lịch sử, nhưng cảm giác tội lỗi vẫn cứ đeo bám. Tội lỗi đối với họ Lý.
Trần Thị Dung đến bên tôi:"Trần Cảnh và con đã chính thức trở thành phu thê. Bây giờ hai con có thể về thư phòng nghỉ ngơi rồi."
Tôi toan hỏi về việc có phải ở cùng thư phòng với Trần Cảnh hay không, nhưng đã kịp thời ngăn chặn ý nghĩ ngu ngốc ấy. Dù bản thân tôi có là một cô gái hai mươi hai tuổi đi chăng nữa, nhưng thân thể này và cả Trần Cảnh thực chất chỉ là hai đứa trẻ tám tuổi. Vợ chồng chỉ là trên danh nghĩa, chỉ là cái cớ thay đổi số mệnh.
Những ngày sau đó, tôi và hắn cùng chơi, cùng đi dạo với nhau chẳng khác gì lúc trước. Đó là sự ngây ngô của hai đứa trẻ, hôn nhân cũng giống như vỏ bọc vô tri vậy.
Tôi chạy đến tìm Trần Cảnh vòi hắn đi đến hồ Hoa Viên trong cung cùng tôi. Suốt ngày chơi mấy trò con nít cũng đâm ra chán, nên hôm nay tôi sẽ rủ hắn đi câu cá cho thực tế chút.
Nói cho oai thế thôi chứ tôi cũng không biết làm thế nào mới câu được cá, vậy mà cả buổi tôi cứ dành câu với Trần Cảnh.
"Sao ta chẳng câu được gì!"
Hắn nói:"Nàng phải thật kiên nhẫn, bình tĩnh và tránh gây ra tiếng động. Từ nãy đến giờ nàng cứ quấy liên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-huong-thuong-thuy/2970542/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.