Càng gần tết trời càng trở lạnh, thời gian trôi qua một cách vô tình. Còn mấy tháng nữa là thi tốt nghiệp rồi, mọi người đốc thúc bản thân hơn, nhưng trong lòng cũng có chút sợ hãi, sợ hãi trước sóng gió, trước một cột mốc quan trọng của cuộc đời, của tương lai.
Hôm nay trời lại đổ mưa, Chí Hào ở hành lang đợi Bá Kiên, theo thói quen cậu đưa tay ra hứng nước mưa rơi tí tách. Hoàng Duy đi đến cũng đưa tay lên làm theo cậu. Bấy giờ ở trường chỉ còn vài học sinh, còn lại đều về nhà hoặc có phụ huynh đến đón rồi. Hào thấy Duy còn ở đó, cậu bèn hỏi.
"Chưa về nữa à?"
Duy khẽ cười, nhìn sang cậu đang lấy tay nghịch nước mưa, anh đưa chiếc ô đang cầm trên tay cho cậu.
"Tao còn phải ở lại ôn học sinh giỏi, mày lấy dù của tao về trước đi, chút nữa tan học tao gọi mẹ đến đón"
Chí Hào ngừng nghịch, tay cầm dù của Duy mà ngẫm lại rồi nói.
"Tao nhớ hôm nay đâu có lịch ôn đâu"
Hoàng Duy đượm buồn né tránh ánh mắt cậu, anh nói dối.
"Ôn đột xuất, chỉ có đội tuyển toán thôi, nên mày không nghe là đúng rồi"
Nói xong, anh vờ như gấp gáp vẫy tay chào Hào rồi chạy lên lầu.
Nhưng anh chỉ giả vờ thôi, thật ra hôm nay không có lịch ôn nào cả. Chỉ là anh không muốn Hào bị ướt mưa về nhà, anh đứng trên tầng lặng lẽ quan sát cậu. Lúc này, anh nhìn thấy Kiên chạy lại, hai người cười nói rồi bật chiếc dù của anh ra để đi chung về nhà. Tại sao anh không dùng chung dù với Hào rồi đưa cậu về nhà? Vì anh biết, mình không thể, trong mắt Hào chỉ có Kiên thôi, còn anh mãi mãi chỉ là bạn bè. Duy hướng mắt dõi theo hai người, Bá Kiên cầm dù trên tay nghiêng về Hào nhiều hơn để cậu không bị ướt. Vừa nhìn anh đã yên lòng, anh hiểu được Bá Kiên yêu Hào nhiều đến nhường nào, anh vốn không thể so sánh được.
Cứ vậy, anh đợi mãi, đợi đến khi mưa tạnh. Nhưng mưa chẳng chịu ngừng, vì vậy anh đành đội mưa về nhà. Hôm sau, anh đến trường với khuôn mặt trắng bệch, cả người mệt mỏi. Anh gục đầu xuống bàn không thể ngồi dậy nổi, Hào thấy vậy lo lắng hỏi han.
"Mày bị bệnh à?"
Anh chẳng nói gì chỉ lắc đầu, nhưng Hào nào chịu thôi, lập tức dìu anh xuống phòng y tế nằm nghỉ.
"Mặt mày xanh xao như vậy, trán thì sốt mà bảo không có gì. Mày nằm ở đây nghỉ ngơi đi"
Nghe Chí Hào cằn nhằn anh không khó chịu mà ngược lại cảm thấy vui, ấm áp cõi lòng. Có phải anh ta điên tình rồi không, nhưng dù anh có điên dại đến mức nào, cũng không bao giờ có được trái tim của Hào.
Hào thấy anh mặt mày nhợt nhạt lo lắng không nguôi, cậu chợt nhớ về cơn mưa chiều qua. Nhớ lại anh đã cho cậu mượn dù và bảo sau khi ôn tập xong sẽ gọi người thân đến đón, nên cậu yên tâm mà lấy dù của anh dùng. Hào bắt đầu nghi hoặc, quay đầu lại hỏi anh.
"Có phải hôm qua mày đội mưa về nhà nên hôm nay mới sốt đúng không?"
Duy ho vài tiếng, giọng đặc khàn đáp cậu.
"Không phải"
Vừa nhìn Hào đã nhận ra là anh nói dối, cậu bặm môi lại tỏ ý giận dỗi. Thấy bị phát hiện anh đành nói thật.
"Đúng là như vậy, nhưng tao khoẻ lắm, nằm nghỉ uống thuốc là hết à, nên mày đừng lo lắng"
Mặt Chí Hào ủ rũ, thở dài cảm thấy tội lỗi, cậu đâu nghĩ rằng anh lại nói dối để đưa dù cho cậu. Hào tự trách bản thân nếu lúc đó không nhận dù của Duy, thì chắc anh đã không bị bệnh như vậy. Hoàng Duy nhận ra Hào đang tự trách, anh cố ngồi dậy định đưa tay xoa đầu cậu, nhưng anh lại rụt tay về. Anh ho khụ một tiếng, khẽ cười anh nói.
"Tao không sao thật mà, mày đừng xụ mặt nữa"
Hào nhìn anh, người đang mệt mỏi, cậu đỡ Duy nằm xuống rồi nhỏ nhẹ nói với anh.
"Tao xin lỗi, tại tao mà mày bị bệnh. Mày nằm đây đi, để tao tìm cô y tế lấy thuốc cho mày uống"
Nói xong, cậu cũng chạy đi mất, bỏ lại Duy một mình trong phòng y tế. Có lẽ do đang bệnh nên anh trở nên nhạy cảm hơn bình thường, cả mặt trở nên nóng hổi nước mắt khẽ rơi, một giọt nước ấm nóng rơi trên gương mặt anh. Duy đau lòng, anh muốn hy sinh nhiều hơn thế cho Chí Hào, anh không cần Hào trả lại cho anh gì cả. Đó là anh si tình, không phải lỗi của cậu. Cứ thế anh ngủ thiếp đi trong sự mệt mỏi.
Tết nguyên đán đến rồi, nhà trường cho học sinh nghỉ lễ. Tối nay là giao thừa, nhà Bá Kiên mời hai mẹ con Hào sang nhà đón giao thừa cùng. Vì là bạn thân của nhau nên mẹ Hào cũng vui vẻ đồng ý, vậy là giao thừa năm nay cậu có thể bên cạnh hắn rồi. Đêm đó hai người mẹ trong bếp chuẩn bị đồ ăn, còn hai cậu ở ngoài xem tivi cùng nhau cười khành khạch. Lúc này, ba của Kiên trở về, có vẻ ông ấy không thích Hào lắm. Ông luôn nhìn Hào bằng ánh mắt đanh thép đáng sợ, Kiên thấy Hào không thoải mái liền bảo cậu lên phòng với hắn.
Hai người lên phòng lấy truyện tranh đọc, nhưng Hào lại lấy một tờ giấy ra vẽ vời. Bá Kiên ngã người nằm bên cạnh cậu, cậu ngồi tựa lên thành giường đưa từng nét lên trang giấy trắng. Hai người cứ bình yên như vậy đón giao thừa cùng nhau. Đến khi các mẹ làm mâm cơm xong, liền bảo hai cậu xuống nhà. Cứ vậy mà hai người cùng nhau trải qua những ngày lễ trong năm với nhau. Chỉ có Hoàng Duy là cô đơn, nhà anh không có ai cả, ba mẹ anh đều làm việc ở nước ngoài lâu lâu mới về thăm anh. Đến cả giao thừa cũng chỉ gọi một cuộc về nói vội vàng đơn giản chúc anh năm mới vui vẻ, bảo anh phải chăm chỉ học hành. Trong căn phòng tối tăm, một chiếc tivi ồn ào, anh mở điện thoại ra nhắn tin cho Hào.
Lê Hoàng Duy: Năm mới vui vẻ.
Trần Chí Hào: Ừm, mày cũng vậy. Tao đang ăn giao thừa ở nhà Bá Kiên đây.
*đã gửi một ảnh*
Duy thấy tấm ảnh cậu và Kiên vui vẻ cùng nhau không hiểu tại sao tay anh lại nắm chặt điện thoại, sau đó tắt màn hình đi, nước mắt anh rơi lã chã, liên tục lấy tay đấm vào ngực. Anh cuộn người trên ghế sô pha mà khóc, con tim anh như ngàn con dao sắc nhọn xuyên qua, không ngờ anh lại khóc vào đêm giao thừa. Có lẽ đây là năm giao thừa duy nhất mà anh khóc nhiều như vậy, khóc đến mức mắt sưng húp, ai bảo anh lại yêu người đã có chủ. Cuối cùng người đau khổ chỉ có anh, người ta nào hay biết, mong anh sớm dứt tình để khỏi đớn đau.
Nghỉ tết xong họ trở lại trường, cắm đầu vào sách vở. Nhưng sóng gió lại ập đến, bỗng một ngày bạn thủ quỹ trong lớp hốt hoảng la lên bị mất tiền. Lúc này lớp rất náo loạn, vì tiền đề cương rất nhiều mà mất như vậy, nên họ đã nhanh chóng báo với thầy chủ nhiệm. Buổi sinh hoạt lớp hôm ấy, thầy trò bắt đầu bàn bạc, nhưng một bạn ở cuối lớp tên Tài đứng dậy phát biểu.
"Hai thằng bạn của thằng Hào cứ ra chơi lại sang đây, tiền chắc chắn là do tụi nó lấy"
Lớp đang im ắng nhưng nghe Tài nói xong, ai nấy cũng tụm năm tụm bảy lại nói nhỏ với nhau. Vừa nghe xong, đầu của Hào tự động quay xuống, cau mày lại trừng mắt mà nhìn Tài.
"Nói như mày vậy ai trong lớp này cũng có khả năng lấy cắp tiền, kể cả mày"
Tài nghe xong tức anh ách, cười đểu rồi ngồi xuống khoanh tay lại nhìn ra cửa sổ, nói mỉa.
"Chắc là đồng phạm rồi nên mới bênh vực nhau như vậy"
Chí Hào nóng giận định quay xuống cho tên đó một trận, nhưng Duy đã kéo cậu lại rồi liếc mắt, gằn giọng đáp trả Tài.
"Không có bằng chứng thì đừng vu khống người khác"
Cứ vậy, không khí lớp mấy ngày nay căng thẳng vô cùng. Vì vẫn chưa tìm ra ai đã ăn cắp tiền, nên Hào cũng bảo Kiên và Tuấn tạm thời đừng qua lớp cậu nữa. Cả hai cũng biết Hào khó xử nên cũng nghe theo. Chí Hào bên này ngày nào cũng phải hứng chịu những ánh mắt nghi ngờ. Mọi người xì xầm, bàn tán, dù đã được Hoàng Duy nói đỡ nhưng cậu vẫn không tránh được. Một hôm nhóm Chí Hào trực nhật, cậu đang quét lớp thì một tên huých vào vai cậu mạnh mẽ, cậu đập lưng vào bàn nhìn ra thì thấy là Tài, tên này cứ gây sự với cậu từ hôm đó đến nay.
Cậu tức giận, nghiến răng lườm Tài, cứng cỏi nói.
"Lại muốn gây sự à?"
Tài được nước lấn tới, nắm tay lại đẩy vào ngực Hào, cứ đẩy cậu lùi ra sau. Cho đến khi Duy đi lấy sổ đầu bài về lớp, thấy cảnh này anh liền đến ngăn Tài lại.
"Năm nay là lớp 12 đó, cậu tỉnh táo chút đi"
Vì Hoàng Duy đã ra mặt nói như vậy, Tài cũng không khó dễ gì Hào nữa, cứ vậy Tài về chỗ ngồi nhưng vẫn liếc mắt lườm cậu.
Thấy chuyện ngày càng phức tạp, Duy nghĩ cách để giúp cậu. Mấy ngày nay lòng Kiên cũng rất lo lắng, hắn đứng ngồi không yên, tin đồn kia sớm đã đến tai hắn. Bá Kiên cứ đi qua đi lại trước cửa lớp 12a7 suốt, đến cả người ngoài cũng nhìn ra lòng hắn sốt ruột như lửa đốt. Vì vậy, hắn và Tuấn đi điều tra một chuyến, hai người làm quen với một số bạn 12a7, hỏi thăm xem gần đây có bạn nào trong lớp thiếu thốn tiền không.
Hoàng Duy bên này cũng đến hỏi han thủ quỹ về số tiền đã mất. Sau khi biết được tổng số tiền, vài ngày sau anh đã đến gặp giáo viên chủ nhiệm cùng đúng số tiền đó, anh nói.
"Thưa thầy, em đã tìm ra thủ phạm lấy cắp tiền, cậu ấy đã đưa lại tiền cho em và bảo biết lỗi rồi, cậu ấy mong thầy đừng trách phạt cậu ấy, dù sao năm nay cũng cuối cấp rồi"
Thầy giáo đẩy kính, thở dài cầm lấy tiền trên tay Duy, thầy đáp.
"Từ từ rồi thầy tính"
Vào giờ sinh hoạt, thầy giáo trao lại tiền cho thủ quỹ căn dặn bạn phải giữ cho kỹ, đồng thời trao đổi với cả lớp.
"Hừm...dù sao cũng lấy lại được tiền, bạn lấy cắp cũng hối lỗi rồi. Hay là lớp chúng ta bỏ qua chuyện này nhé, dù gì đã cuối cấp rồi nếu làm lớn thì học bạ của bạn ấy sẽ có một vết nhơ. Tuổi trẻ mà, ai chẳng có lúc mắc sai lầm, các em rộng lượng bỏ qua cho bạn ấy, để bạn ấy rút ra được bài học"
Cả lớp im lặng, ngẫm nghĩ hồi lâu cùng nhau đồng ý mà cho qua. Chí Hào lúc này cảm thấy nhẹ lòng, Hoàng Duy bên cạnh vỗ vai trấn an cậu, anh bảo.
"Mọi chuyện qua rồi, mày đừng lo lắng nữa"
Cả người Hào nhẹ nhõm, cuối cùng anh cũng có thể thấy lại nụ cười của cậu. Dù anh phải hy sinh để đánh đổi lấy, nhưng anh chưa bao giờ hối hận.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]