Trong căn phòng tối tăm không một ánh đèn, ảm đạm, tĩnh lặng đến đáng sợ, Chí Hào ngồi trên giường nho nhỏ co người lại, gục đầu vào hai đầu gối, nhắm mắt, im lặng, không ngủ mà cũng chẳng động tĩnh. Một lúc lâu sau đó, mặt trời dần ló dạng, ánh nắng nhẹ chiếu rọi vào phòng của Hào, làm cho căn phòng dần ấm lên. Bình minh lên cũng báo hiệu trời đã sáng, nhưng Chí Hào chỉ nhẹ nhàng đến bên cửa sổ mở cửa ra, rồi ngồi bệt xuống sàn, tựa đầu vào vách tường, ánh mắt đờ đẫn mặc cho chuông báo thức đang reo rằng đến giờ chuẩn bị đi học. Mặc dù đã hết hè nhưng khí trời vẫn khá oi bức, may mắn thay vẫn có gió nhè nhẹ lướt qua mấy chiếc lá, nhưng không quá mạnh mẽ, cũng không quá đỗi tầm thường. Gió dịu dàng đi ngang qua cửa sổ đi vào phòng cậu.
“Con ơi! Dậy đi sắp trễ học rồi”
Thật ra cả đêm qua Hào không ngủ, cậu thức trắng đêm nghĩ về chuyện gia đình, cậu không hiểu tại sao nhà mình lại thành ra như vậy. Có biết bao nhiêu gia đình khác, tại sao chuyện như vậy lại đến với chính ngôi nhà của cậu. Tại sao nhà của người ta có cả ba lẫn mẹ, sống hạnh phúc cùng nhau, mà nhà cậu lại bị chia cắt…Dù mẹ không gọi cậu dậy cũng chẳng sao, vốn dĩ cậu không hề ngủ, chỉ là cơ thể đã quá mệt, không còn chút sức lực nào để đến trường. Nhìn xem đôi mắt thâm quầng, cả người gầy gò như cái xác không hồn, còn đâu vẻ đẹp thuần khiết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-huong-duong/2744118/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.