Mới 6 rưỡi sáng, Chu Tần Lạc đã ầm ĩ dưới nhà Bắc Thần Đông, tay vừa đập cửa vừa gọi.
"Bắc Thần Đông, Bắc Thần Đông, dậy đi."
Người lớn nhà họ Bắc đã đi làm từ sớm, Chu Tần Lạc đứng gõ cửa mãi không thấy ai liền quyết định trèo luôn vào.
Khổ nỗi với cái chiều cao của nó, trèo được sang bên kia cổng rồi thì lại không tìm được cách xuống, hai chân lơ lửng giữa không trung, tay vẫn bám chặt cổng không dám buông.
"Ông là trộm à?"
Bắc Thần Đông không biết từ đâu ra khoanh tay đứng nhìn như thấy sinh vật lạ trước nhà mình.
"Má, ông đây rồi, cứu tôi với, không xuống được."
"Bỏ tay ra..."
"Không ông bị điên à, nhỡ ngã gãy chân thì sao?"
"Tôi đỡ ông."
"Tôi không tin được ông."
"Vậy cứ ở trên đấy luôn đi."
"A, được rồi, bỏ thì bỏ. Ông tốt nhất là đỡ cho cẩn thận, tôi mất cái xương nào là tại ông đấy."
Chu Tần Lạc len lén buông tay ra, mắt nhắm chặt lại, lúc sau mới thấy eo có cảm giác, cả người chạm được xuống đất mới thở phào.
"Sao ông còn chưa chuẩn bị gì, phải đi sớm chứ."
Bắc Thần Đông ngáp dài lấy một cái không trả lời mà đi thẳng lên phòng.
Trường Nhất Trung của bọn họ tổ chức dã ngoại mùa xuân cho học sinh khối 10, đi cắm trại trên đồi 2 ngày 1 đêm. Chu Tần Lạc đối với hoạt động này vô cùng hào hứng, lần đầu tiên trong năm thức dậy lúc 5 giờ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-huong-duong-va-meo/2891343/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.