🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Ba tổ sư Xuân Diệu, Huy Cận và Hồ Dzếnh hẳn đã nghe thấy lời khẩn cầu tha thiết của tôi nên vào ngày tờ báo tường sắp lên khuôn, tôi tìm thấy trong xấp bản thảo Ngữ đưa bài thơ "Biết đến bao giờ" của tôi.

Tôi mừng như mở cờ trong bụng và kể từ giây phút đó, tôi chúi mũi vào chăm chút minh họa bài thơ của mình.

Trình bày và trang trí tờ báo, ngoài tôi ra, còn có thằng Vinh rỗ. Nhưng Vinh rỗ chỉ là "thợ phụ". Nó là lính của tôi. Trước nay, bài vở mười phần, tôi giành vẽ hết bảy phần. Vinh minh họa ba phần ít ỏi còn lại. Nhưng lần này, do tôi đầu tư hết thời gian và công sức vào bài thơ của tôi nên Vinh tha hồ múa cọ. Nó khoái lắm. Vừa khoái, nó vừa thắc mắc:

- Bài thơ của ai mà mày vẽ kỹ vậy?

Tôi vờ vịt:

- Nó ký tên tắt làm sao tao biết được!

Vinh tò mò cầm bài thơ lên xem. Xem xong, nó bĩu môi:

- Thơ dở ẹc!

Giọng lưỡi của thằng Vinh làm tôi giận muốn ứa gan. Nếu nó là em tôi thì tôi đã đá đít nó rồi. Kẹt một nỗi, nó là bạn của tôi và mặc dù mặt nó rỗ hoa, tay chân nó lại to như cẳng voi. Tôi đành tự an ủi: nó đâu có biết K.K. là tôi, nếu biết hẳn nó đã bốc "sếp" của nó lên tận mây xanh rồi. Nghĩ vậy, tôi chỉ mím môi, hậm hực:

- Nhưng mà tao thích bài thơ này!

Thấy tôi đột ngột nổi quạu, Vinh không dám bình luận thêm nữa. Nó cúi xuống hí hoáy làm

Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-hong-xu-khac/31898/chuong-13.html

Chương trước
Chương sau
Nghe truyện Hoa Hồng Xứ Khác
Chương 13
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.