Mười lăm phút sau Tô Y Nhiên trở lại hậu trường.
Cô ta cầm lấy hộp đàn, mỉm cười nói lời cảm ơn với Giang Lăng: “Cảm ơn cô, cô Giang.”
“Đừng khách sáo.” Giang Lăng thuận miệng đáp lại, tầm mắt chưa từng rời khỏi di động.
Buổi biểu diễn từ thiện sắp bắt đầu, có vài nhân viên bên ngoài tiến vào, lúc này Tô Y Nhiên lại đi ra ngoài nhận điện thoại.
Mọi thứ đều được Thẩm Ức Âu âm thầm ghi hình lại.
Khi Tô Y Nhiên từ bên ngoài quay về thì buổi tiệc chính thức mở màn. Phía tổ chức buổi tiệc từ thiện lần này Tạ Minh Nhiên tổng giám đốc tập đoàn Tạ thị bước lên sân khấu đọc lời chào mừng.
Đúng lúc này Giang Lăng nghe được tiếng hô lên của Tô Y Nhiên ở bên cạnh.
“Đàn vĩ cầm của tôi, tại sao?”
“Sao thế?”
Nhân viên xung quanh đều bị âm thanh của cô ta thu hút, mau chóng xúm lại.
Tô Y Nhiên nôn nóng đến độ sắp khóc: “Đàn của tôi bị đứt dây rồi, ngay cả cây vĩ cũng…”
Trước mặt cô ta, hộp đàn mở ra, bên trong là một chiếc đàn vĩ cầm nhưng dây đàn đứt đoạn, vết cắt trơn tru hiển nhiên là do người làm.
“Sao lại vậy?” Nhân viên trấn an, “Cô Tô, cô đừng sốt ruột, đàn của cô có bị ai đụng vào không?”
Tô Y Nhiên nức nở lắc đầu nói: “Lúc tới chỉ có tôi và bạn tôi xách hộp đàn. Sau đó đến hậu trường tôi có đi toilet, ở đây chỉ có…”
Làm như nghĩ ra gì đó, cô ta sửng sốt nhìn về phía Giang Lăng, theo bản năng cúi đầu,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-hong-trao-ken-ken/341035/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.