“Vì sao tôi phải sợ chứ?” Giang Lăng hỏi lại một câu trước, sau đó thu về bàn tay sau cổ anh rồi chuyển sang xoa nhẹ gò má anh, cô kề sát bên môi anh thấp giọng nói, “Người sợ chẳng lẽ không phải là anh Ngôn ư?”
“Tôi? Cô Giang, em đang nói đùa à? Tại sao em cho rằng tôi phải sợ?” Ngôn Úc nhìn cô chăm chăm, âm thanh mang theo mấy phần trào phúng.
Giang Lăng cất tiếng chầm chậm: “Dù sao anh Ngôn và tập đoàn Chu thị còn tồn tại quan hệ thuê mướn. Chúng ta bị Chu tổng nhìn thấy như thế này, anh sẽ không mất việc à?” Đầu ngón tay cô vuốt ve khóe môi anh, “Còn nữa, nếu không sợ thì tại sao ban nãy anh Ngôn không tiếp tục mà đột nhiên dừng lại?”
Cô vừa thốt ra âm cuối, màu mắt Ngôn Úc càng u ám hơn.
“Hay là nói, anh Ngôn ——” Giang Lăng nhìn anh với vẻ khiêu khích, âm thầm nói ra hai chữ.
Im lặng vài giây.
Ngôn Úc lạnh lùng “a” một tiếng, anh buông cô ra, chậm rãi nhổm dậy: “Tôi không có sở thích…cùng người khác ở trong văn phòng.”
Giang Lăng à một tiếng sâu xa: “Thế sao?”
Ngôn Úc không để ý tới cô, anh ngồi dậy.
Thủy triều dục vọng trong mắt đã rút lui, anh vừa cài lại khuy áo vừa nhìn thấy Giang Lăng ngồi dậy.
“Em nên trở về đi.” Anh thu lại tầm mắt, sắc mặt lạnh tanh.
Giang Lăng với lấy di động ở bên cạnh xem thời gian, cô hơi nghi hoặc: “Nhưng hiện tại còn chưa tới giờ tan tầm mà.”
Khi cô cúi người, lớp tay áo mỏng manh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-hong-trao-ken-ken/341003/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.