Giang Lăng hơi nhướng đuôi lông mày, làm như nghi hoặc: “Vì sao tôi lại biết?”
Ngôn Úc nhìn cô chằm chằm không chớp mắt, định tìm ra manh mối gì đó trên khuôn mặt cô: “Cô Giang đã quên lời nói hôm qua của mình rồi ư?”
Vẻ nghi hoặc trong mắt Giang Lăng càng dày đặc hơn: “Hôm qua tôi…có nói gì sao?” Cô lại đoán, “Chẳng lẽ người mà anh Ngôn đang đợi là tôi à?”
Ngôn Úc không nói gì.
“Tôi xin lỗi, sau bữa tối ngày hôm qua, trí nhớ của tôi chỉ còn vụn vặt.” Giang Lăng chủ động giải thích, “Khi tỉnh lại thì đã là buổi sáng. Tôi cũng không biết mình làm sao trở về phòng.” Cô dừng một chút rồi cười xin lỗi, “Hôm qua tôi có tăng thêm phiền toái cho anh không?”
Màu mắt Ngôn Úc chuyển sang u ám: “Cho nên cô Giang cũng quên sạch chuyện mình đã làm?”
Giang Lăng nghiêm túc nhớ lại một hồi, sau đó hết sức hoang mang: “Hôm qua tôi đã làm gì?”
Ngôn Úc nhìn cô thật sâu, đáy mắt càng tối tăm hơn: “Cô Giang không muốn thừa nhận sao?”
“Nhưng tôi thật sự không nhớ rõ.” Giang Lăng nhìn thẳng anh, giọng điệu đặc biệt chân thành: “Anh Ngôn có thể giúp tôi nhớ lại không?”
“…”
“Không có gì.” Ngôn Úc dời tầm mắt, thờ ơ nói, “Ngày hôm qua cô Giang uống say, không nhớ thì thôi.”
“Thế à?” Giang Lăng không quá tin tưởng, “Hôm qua tôi thật sự không làm ra việc gì ư?”
Ngôn Úc đáp: “Không có.”
Giang Lăng lại nói: “Nếu không có thì tại sao anh Ngôn lại tỏ ra vẻ bị bội tình bạc nghĩa?”
Ngôn Úc dừng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-hong-trao-ken-ken/278045/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.