“Tôi nghĩ rằng anh sẽ không nói.” Ánh mắt Giang Lăng điềm tĩnh, “Nhưng tôi hy vọng anh sẽ nói.”
Ánh mắt Ngôn Úc càng sâu hơn: “Tại sao?”
Giang Lăng thẳng thắn: “Nếu anh Ngôn bị Chu tổng giận lây đuổi việc, có lẽ tôi có thể nhặt được của rơi, có được một trợ lý xuất sắc như anh Ngôn.”
Ngôn Úc nhìn cô chằm chằm, nhoẻn ra nụ cười khẽ khàng không rõ ý tứ: “Vậy khiến cô Giang thất vọng rồi.” Anh dừng một chút, lại hỏi, “Mục đích của cô Giang không phải Chu tổng ư? Cứ vậy bỏ cuộc?”
Giang Lăng nở nụ cười: “Nhưng tới giờ tôi vẫn chưa gặp được Chu tổng. Cho nên dù không gặp được Chu tổng, có được trợ thủ đắc lực như anh Ngôn thì cũng chẳng thiệt thòi, không phải sao?” Ánh mắt cô thản nhiên lại sáng trong.
À.
Ngôn Úc cười lạnh: “Cô Giang cũng thật biết tính toán kỹ lưỡng.”
“Anh Ngôn xác định muốn tiếp tục ở đây tán gẫu chứ?” Giang Lăng dịu dàng nhắc nhở.
Ngôn Úc liếc mắt nhìn quanh, người từ các tầng lầu đi xuống ngày càng nhiều, xung quanh người đến người đi. Lúc này hai người kéo tay nhau đang đứng giữa đại sảnh, cử chỉ thân mật, giống như một đôi người yêu đằm thắm. Bọn họ nhất thời trở thành tiêu điểm trong ánh mắt của mọi người.
Thấy anh hoàn hồn, Giang Lăng làm như không có việc gì buông tay kéo ra khoảng cách với anh. Ngôn Úc liếc nhìn cô, sau đó chẳng nói gì nhấc chân bước ra ngoài.
***
Cho đến khi lên xe, hai người không nói thêm câu nào nữa.
Giang Lăng đeo dây an toàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-hong-trao-ken-ken/278038/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.