- Quỳnh em đi đâu về? Mau ngồi xuống ăn trưa cùng anh.
Giọng nói trầm ấm phát ra từ người con trai thanh tú ngồi trong bàn ăn, Anh Duy trên tay cầm bát cơm nóng hỏi tay còn lại gắp miếng thịt kho tàu để vào bát, rồi đặt ngay trước mặt người đối diện.
- Còn nóng em mau ăn đi.
- vâng ạ. Sao không thấy anh Bảo đâu?
- Thằng nhóc đấy chắc quậy phá đâu rồi, thật phiền.. Mặt kệ nó, em mau ăn xong anh cùng em đi mua ít đồ.
- Em quên mai phải nhập học... Anh cũng ăn đi này.
Cô gấp vào bát anh một miếng trứng cuộn vàng ươm thật ngon. Cô nhìn anh từ từ nhai miếng thịt còn lại, anh vẫn vậy vẫn ôn nhu dịu dàng như ngày nào. Cô còn nhớ, năm cô chuẩn bị theo chú Khánh lên Đà Lạt sống lúc đó cô mới 5,6 tuổi còn anh hơn cô 4 tuổi tính ra thì cũng đã 9, 10 tuổi. Tối hôm đó anh ngồi suốt một đêm bên cạnh giường ngủ của cô, bàn tay ấm nắm chặt lấy bàn tay nhỏ bé của cô, sáng thức dậy cô đã thấy anh ôm rất rất nhiều thú bông bỏ vào chiếc balo của cô
- Em gái anh tặng em thú bông này, có buồn em hãy lấy nó ra ôm nhé. Nó sẽ thay anh làm em vui đó.
Anh cười hiền mang chiếc balo vào người cô, tuy còn rất nhỏ nhưng cô biết anh đang rất buồn, không muốn cô đi. Ánh mắt vô hồn nhìn anh không nói gì, cô gật đầu mang balo đi khuất. Giọt nước mắt từ từ rơi xuống khuôn mặt của cậu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-hong-trang/97643/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.