Ăn xong, Hàn Tiểu Trúc nhận việc rửa bát đũa. Trước khi đi cô còn nhăn mày liếc Lâm Hải Thiên một cái không nặng không nhẹ. Lâm Hải Thiên không quá để ý đến con nhóc chanh chua này, chỉ chăm chăm theo sát cục cưng của mình.
"Chú cứ bám anh ấy như thế, không sợ anh ấy khó chịu hả?" Hàn Tiểu Trúc cất bát đũa, nhìn bộ dạng bám dai như đỉa của ông chú kia mà phát ghét. "Tôi nhìn mà tôi còn khó chịu thay cho anh ấy đấy."
Lâm Hải Thiên buồn bực, mình đã không muốn đụng đến con nhóc này, sao nó cứ năm lần bảy lượt nói kháy mình thế chứ? Bộ không nói không chịu được hay sao.
"Nhóc không nói không có ai bảo nhóc câm đâu." Lâm Hải Thiên miệng cười nhưng lòng không cười, chỉ muốn nhanh chóng khuất cho khỏi mắt con bé này. Ở cùng nó, chỉ sợ chỉ số thông minh của mình tụt xuống còn không mất.
"Với cả..." Lâm Hải Thiên trước khi đi, nhìn sâu vào con mắt kia của Hàn Tiểu Trúc, nụ cười tươi đột nhiên treo trên miệng khiến khác không khỏi nổi da gà, giọng điệu đầy vẻ đắc ý cảu kẻ chiến thắng. "Bé yêu của tôi, tôi muốn ôm lúc nào cũng được." Nói xong xoay người thong thả đi khỏi.
Hàn Tiểu Anh đang trong phòng ngủ sắp xếp chăn gối vậy nên không nghe rõ cuộc nói chuyện đầy thuốc súng ngoài kia. Đêm nay, cậu để Lâm Hải Thiên ngủ lại trong phòng mình, nhìn người đàn ông của mình lái xe suốt quãng đường dài chắc chắn sẽ rất mệt, mà cậu lại không nỡ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-hong-tang-em/3380520/chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.