8 năm qua đối với Hàn Tiểu Anh mà nói, hạnh phúc thì không thấy mà mệt mỏi, khổ sở cũng không thể nói là ít. Sống mà phải chịu ánh nhìn từ người khác, thật sự rất mệt mỏi.
Đến tận bây giờ, Hàn Tiểu Anh chỉ muốn bỏ lại nơi này mà đi đến một nơi xa lạ. Một nơi không có những ánh nhìn cùng những lời bàn tán vô căn cứ về mẹ cậu. Hàn Tiểu Anh hiểu được rằng, nếu cậu động tay động chân với những người đã thì thầm bàn tán mẹ mình thì chẳng khác gì chứng minh những lời đồn đại kia là thật.
Và một mình cậu, làm sao có thể chống trọi được đây. Chỉ có thể lơ đãng bỏ ngoài tai mặc kệ mà thôi.
Hàn Tiểu Anh nhiều đêm vì nhớ mẹ mà khóc. Nếu như không sinh ra cậu thì mẹ chẳng phải đi đến bước đường này, mẹ của cậu... xứng đáng có một gia đình tốt hơn ngàn vạn lần, xứng đáng có một người chồng luôn sẵn sàng yêu thương bao bọc mẹ, xứng đáng có một người con có hiếu với mẹ hơn cậu. Và hơn hết, cậu không nên được sinh ra mới đúng.
Hàn Tiểu Anh nhiều lần nghĩ. Hà tất gì người chết đi không phải cậu mà lại là mẹ chứ?
Kí ức về mẹ toàn là đau thương cùng bất hạnh.
__________
"Tiểu Anh. Em vào nha." Một giọng nữ dõng dạc vang lên, vừa nói vừa đập cửa tỏ ý muốn đi vào.
Hàn Tiểu Anh nghe tiếng động vội vã lau nước mắt, điều chỉnh cảm xúc sau đó đứng dậy mở cửa.
"Anh lại khóc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-hong-tang-em/2561939/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.