Sáng hôm sau thức dậy, Hàn Tiểu Anh cảm giác được bên má vẫn còn hơi rát, vệt đỏ không quá rõ ràng nhưng vẫn chưa hoàn toàn biến mất.
Tiết học hôm nay chỉ cần học nửa buổi, cậu dự định buổi chiều sẽ đến thư viện trường đọc sách còn buổi tối vẫn đi làm thêm như bình thường. Nhưng cái đồ vô duyên vẫn không ngừng đeo bám cậu.
"Đi đi mà, cục cưng đi cùng tôi điii~" Vũ Đông Đông nắm góc áo Hàn Tiểu Anh lắc qua lắc lại.
Cậu chàng biết được tin chiều nay đồ đáng yêu không có tiết nên muốn rủ người ta xem phim. Nhưng năn nỉ gần như cả buổi sáng mà cái đồ đáng yêu này chẳng chịu xi nhê gì.
"Đừng có gọi tôi như thế." Hàn Tiểu Anh cũng thấy mỏi mồm thay cái đồ vô duyên này, nói suốt buổi không ngừng. "Chiều tôi bận rồi, không đi đâu."
Vũ Đông Đông bĩu môi, với tính cách cậu chàng, không lôi được người đi thì không cam lòng. Lấy hết tất cả sự làm nũng của mình, Vũ Đông Đông rớm nước mắt la lớn: "Cậu quá đáng lắm, chỉ là đi xem một tí thôi mà. Cậu nỡ lòng để tôi neo đơn một mình đến nơi đó sao? Cậu không thương tôi nữa rồi. Hu hu hu."
Tiếng nức nở cùng giọng nói như muốn hét lên cho cả thế giới nghe của Vũ Đông Đông thành công thu hút vô số ánh mắt của mọi người, ai ai cũng tò mò nhìn sang Vũ Đông Đông đang khóc lóc ỉ ôi và Hàn Tiểu Anh há mồm trợn mắt.
Được. Hay lắm Vũ Đông Đông,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-hong-tang-em/2561925/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.