Xe hơi của Lâm Hải Thiên vẫn đang đậu trước quán người ta, hắn chỉ đành nhịn xuống cảm giác thương xót thỏ con, một bên ghì mạnh khiến Hàn Tiểu Anh không động đậy được, một bên nhanh chóng lái xe rời khỏi đây.
Hàn Tiểu Anh nhìn thì nhỏ gầy nhưng khi mà dùng sức vùng vẫy thì cái ghì mạnh này của Lâm Hải Thiên không là gì hết. Cậu hất tay hắn, tay cầm nắm cửa liên tục mồm năm miệng mười đòi xuống xe.
Lâm Hải Thiên thật sự bất lực, đang trong quá trình lái xe mà tình huống cứ như thế này, hắn sợ cả hai sẽ bị thương mất. Lâm Hải Thiên đánh tay lái tấp vào lề đường, đột ngột thắng gấp khiến cho cơ thể Hàn Tiểu Anh theo quán tính ngã nhào về phía trước, nhưng cũng may được một tay Lâm Hải Thiên đỡ lấy.
"Tiểu Anh ngoan, đừng quậy được không? Giờ tôi lái xe đưa cậu về nên hãy chợp mắt chút đi, lúc nào đến nơi tôi gọi dậy." Lâm Hải Thiên xoa xoa cái trán ê ẩm của mình.
"Ngài Lâm... tôi muốn xuống xe..." Hàn Tiểu Anh hiện tại không muốn ở cùng Lâm Hải Thiên, bình thường nhìn người này đã mặt đỏ tim đập, giờ lại còn chung chạ một chỗ với người ta.
"Giờ này khó bắt xe, cậu nghe tôi. Tôi đưa cậu về." Lâm Hải Thiên cố gắng kìm chế giọng nói của mình hết mức, nếu giờ là người khác thì hắn đã tống cổ đá khỏi xe rồi.
Hàn Tiểu Anh trong người có rượu nên càng làm càn, không những không nghe theo lời Lâm Hải Thiên mà còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-hong-tang-em/2561908/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.