Hàn Tiểu Anh quay trở lại thành phố A sớm hơn dự kiến một tuần. Cậu chỉ ở lại nhà nghỉ kia một ngày, sau khi ổn định lại tất cả mới một thân bắt xe đi trở về.
Hàn Tiểu Anh ngoài điện thoại và ít tiền mặt thì cậu không mang theo gì cả. Dù sao ở nhà trọ vẫn còn đầy đủ đồ của cậu.
Việc quay lại đi làm thêm sớm hơn so với lịch xin nghỉ phép của Hàn Tiểu Anh khiến ông chủ Hào vừa bất ngờ lại vừa vui mừng.
Vết thương bắt mắt trên mặt Hàn Tiểu Anh cũng khiến ông chủ Hào tò mò. Nhưng với tư cách là người không nên xen vào chuyện riêng tư của người ta, ông chủ Hào chỉ dặn Hàn Tiểu Anh chú ý vết thương một chút, không có ý gì khác.
Trong quá trình phục vụ dọn dẹp, Hàn Tiểu Anh luôn đeo khẩu trang. Nếu có người tò mò hỏi thăm, cậu đều lịch sự đáp rằng bản thân đang bị ho, sợ làm ảnh hưởng đến mọi người.
Tầm trưa ngày hôm sau, tức là chủ nhật. Hàn Tiểu Anh đang thoa thuốc vào vết rách khoé miệng thì nhận được tin nhắn của Lâm Hải Thiên.
Cũng đã ba ngày sau lần nói chuyện từ trước. Lâm Hải Thiên gần đây có lẽ vì bận, chỉ có thể thỉnh thoảng gửi tin nhắn cho cậu, nếu gọi thì chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Ngài Lâm: [Tôi mua vé xem phim rồi, chiều tối nay sẽ qua đón em nhé. Nhớ em.]
Hàn Tiểu Anh mỉm cười, người này luôn sắp xếp mọi thứ đâu vào đấy. Việc xem phim lần trước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-hong-tang-em/2561869/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.