Chương trước
Chương sau
Bùi Địch Văn ngẩng đầu lên thở dốc. Một lớp sương mù từ từ hiện lên che phủ hai mắt anh.

Vài giây rất ngắn nhưng lại dài như cả trăm năm, anh nói, "Thư Sướng, coi như đây là một câu cuối cùng trong vở kịch của anh: Anh - Bùi Địch Văn, cả đời này chỉ yêu duy nhất một người, cũng là tình yêu cuối cùng trong đời, tên người đó là Thư Sướng".

Giọng nói nghiêm túc và kiên định.

Cô cười nhàn nhạt, "Cảm ơn, nghe lời này em thấy rất yên tâm, rất thỏa mãn hư vinh".

"Em muốn làm gì anh không ngăn được, nhưng tình cảm của anh dành cho em vẫn như trước kia, vĩnh viễn cũng không thay đổi". Anh nhìn cô.

Cô mỉm cười yếu ớt, "Tình cảm của anh như thế nào em cũng không ngăn cản được. Em có nguyên tắc của em, có giới hạn của em. Có một số việc xảy ra là điều tất nhiên chứ không phải ngẫu nhiên. Vậy nhé, Bùi Địch Văn, đây là lần cuối cùng em gọi tên anh. Khi gặp lại, em sẽ gọi anh một cách kính trọng là Tổng biên tập Bùi".

Cô đứng lên, bước chân hơi loạng choạng, cô vội vã ngồi xuống. Bám tay vào mép bàn, cô lại đứng lên lần nữa, nhắm mắt một lát rồi đi qua bên người anh ra bên ngoài.

Anh không đuổi theo mà chỉ đưa mắt nhìn cô, cô ưỡn ngực, lưng thẳng tắp, đầu ngẩng cao, tay khẽ sờ xuống bụng.

Bản nhạc độc tấu piano đau thương có tên "Nước mắt" vẫn vang vọng trong quán cà phê ánh đèn mờ mờ, từng nốt nhạc trong trẻo làm người nghe tan nát cõi lòng.

Lúc Thư Sướng về đến nhà đã đến giờ ăn cơm tối. Vu Phân đang lải nhải buổi tối Ninh Trí phải đi tiếp khách, không biết có phải uống rượu hay không, uống rượu quá nhiều sẽ có hại cho sức khỏe...

Thư Sướng bước vào cửa, cảm giác khó chịu bất an trong lòng và sự mệt mỏi cực độ của thân thể quyện vào nhau khiến cô bực dọc vô cớ, "Mẹ, mẹ có cần phải quan tâm đến một người ngoài như vậy không? Anh ta đã bao nhiêu tuổi rồi? Một mình lăn lộn giữa xã hội bao nhiêu năm chẳng lẽ còn không biết chăm sóc bản thân à? Mẹ cứ lo bò trắng răng làm cái gì?"

Thư Sướng rất ít khi cãi lại bố mẹ, kể cả khi Vu Phân hiểu lầm chuyện giữa cô và Dương Phàm cô cũng vẫn chỉ cam chịu. Hôm nay tự nhiên cô lên tiếng cãi lại, Vu Phân ngẩn ra rồi cũng nổi khùng theo, "Con ăn nhầm thuốc nổ à? Sao lại nói với mẹ bằng cái giọng như vậy? Con tưởng bố mẹ cần nhờ con nuôi dưỡng à? Trên đời thiếu gì người không có con cái, cùng lắm bố mẹ vào viện dưỡng lão cho con vừa lòng. Con được hưởng phúc mà không biết đó là phúc, khi còn bé Ninh Trí nó đã mất bố, lớn lên lại mất mẹ, mẹ thương nó thì có gì là lo bò trắng răng? Con không biết một đứa bé không cha không mẹ khổ sở như thế nào à?"

Nước mắt Thư Sướng lập tức chảy xuống, cô vừa khóc vừa nói, "Khổ như vậy thì chẳng thà từ đầu đã không tới thế gian này còn hơn..." Cô nghẹn ngào không thể nói tiếp được nữa, chỉ ra sức ôm bụng.

"Con điên rồi! Thiên tai nhân họa không ai đỡ được. Làm cha mẹ, chỉ cần còn một hơi thở đều sẽ tìm mọi cách sinh con ra, cho con một cuộc sống tốt nhất. Trên đời này chỉ có con cái ích kỉ chứ không có bố mẹ ích kỉ".

Thư Sướng òa khóc nức nở, xoay người chạy lên trên tầng.

Vu Phân tức giận kêu lên với Thư Tổ Khang, "Rõ ràng là nó vô lí đúng không ông?"

Thư Sướng lao vào phòng, sập cửa đánh rầm một tiếng, nhào lên giường khóc đến mức cả người run rẩy.

Trong quán cà phê, từng có lúc cô rất muốn nói với Bùi Địch Văn rằng cô đã có thai, anh là bố đứa bé, anh có quyền được biết. Nhưng lời ra đến miệng cô lại quyết định nuốt vào bụng.

Đã đến nước này, cô không muốn dùng em bé để trói chặt hai người với nhau làm gì nữa. Đã chia tay thì phải gọn gàng dứt khoát như nòng nọc đứt đuôi.

Nhưng cô lại nghĩ ngợi không tự chủ được, nếu anh không phải người thừa kế của Tập đoàn Hằng Vũ, nếu anh đã li hôn, nếu anh chưa từng lừa gạt cô bao giờ thì bọn họ sẽ vui mừng chào đón sinh mạng nhỏ nhoi này đến mức nào?

Không có nếu.

Cô và Dương Phàm đã đăng kí kết hôn, kết quả Dương Phàm trở thành chồng người khác.

Cô và Bùi Địch Văn đã yêu nhau ngọt ngào, có kết tinh của tình yêu, kết quả đứa con chết non trong bụng.

Vừa mới bước vào những ngày đầu tiên của tuổi thứ hai mươi bảy, cô đã làm vợ chưa cưới của người khác, đã làm bạn gái của người khác, đã làm mẹ trẻ con. Trăm vị cuộc đời vị nào cũng đã được nếm, có điều cuối cùng vẫn chỉ là công dã tràng.

Thư Sướng khóc đến khi ngủ thiếp đi, đang ngủ lại khóc tỉnh lại, một đêm ngơ ngẩn. Thư Tổ Khang đi lên gõ cửa nhưng cô cũng không nghe thấy.

Phương Đông vừa hửng sáng Thắng Nam đã đội sương giá lái xe tới. Cô cũng không ngủ ngon, quầng mắt xanh đen. An Dương đứng đằng sau cô, vẻ mặt ngưng trọng.

Vu Phân mời hai người ăn sáng, Thắng Nam nói đã ăn sáng rồi, hôm nay cô đến đón Thư Sướng cùng lên tỉnh lị họp trường, phải đi khoảng vài ngày.

Vu Phân không suy nghĩ nhiều, bà cảm thấy như vậy cũng rất tốt. Sau khi trở về từ Hồng Kông, tính tình Thư Sướng trở nên rất khó chịu, ra ngoài giải sầu cũng là một ý hay.

Thắng Nam nói xong liền lên tầng giúp Thư Sướng xách hành lí.

Chỉ chốc lát sau hai người đã sóng vai đi xuống. Mặt Thư Sướng trắng bệch, hai mắt sưng đỏ, "Mẹ, con đi đây!"

"Không ăn sáng à?" Mẹ con giận nhau qua đêm là hết, Vu Phân quan tâm hỏi.

"Bọn con ra ngoài ăn", Thắng Nam trả lời thay.

An Dương tiến lên đỡ lấy hành lí, một va li căng phồng.

Lên xe, ba người đều không nói chuyện, An Dương chăm chú lái xe. Xe dừng lại trước cửa bệnh viện, Thắng Nam nói: "An Dương, anh dìu Thư Sướng. Anh nhớ rõ những gì em nói với anh qua điện thoại chứ? Đừng có để lộ tẩy đấy!"

An Dương cau mày trả lời với vẻ khó chịu, "Yên tâm đi!". Nói xong cậu ta đi tới định dìu Thư Sướng.

"Không cần, tự tôi đi được". Thư Sướng tránh ra.

"Bạn làm như vậy người khác sẽ sinh nghi. Tự nhiên một chút!" Thắng Nam nhẹ nhàng vỗ vỗ cô dỗ dành.

Thư Sướng mím chặt môi, cúi đầu nghĩ, mình thật sự rất đàng hoàng, tại sao lại có một kết cục bi thảm như thế này? Nước mắt tưởng đã khô kiệt lại bắt đầu tràn ra.

"Em nói ít đi mấy câu cũng không có ai nghĩ em bị câm đâu". An Dương trợn mắt nhìn Thắng Nam, thật sự không hiểu cô cũng là một phụ nữ mà tại sao lại không hiểu tâm lí phụ nữ như vậy. Bây giờ Thư Sướng đã cực kì đau khổ mà cô còn nhắc nhở Thư Sướng về hiện thực tàn nhẫn này nữa.

"Em..." Thắng Nam há miệng ném túi xách cho An Dương rồi tự mình dìu Thư Sướng. Thư Sướng đột nhiên nhăn nhó trượt xuống khỏi vòng tay Thắng Nam ngồi xổm xuống đất. Thắng Nam kinh ngạc ôm lấy Thư Sướng, "Thư Sướng, bạn làm sao thế?"

"Đau... Hình như chảy máu rồi". Cô nói đứt quãng.

Sắc mặt An Dương lập tức trắng bệch, cậu ta bước tới bế Thư Sướng lên chạy vào trong viện, "Thắng Nam, em đi lấy số cấp cứu".

Thư Sướng được đưa vào phòng khám rất nhanh, Thắng Nam và An Dương sốt ruột chờ đợi bên ngoài. Một hồi sau bác sĩ đi ra, vẻ mặt tiếc nuối, "Sợ rằng không thể giữ được thai nhi!"

"Không sao, chỉ cần người lớn bình yên là được". Thắng Nam cố gắng tỏ ra bình tĩnh, "Tình hình bây giờ thế nào?"

"Không còn là có dấu hiệu sảy thai mà đã đến giai đoạn chuẩn bị sảy thai rồi. Chảy máu rất nhiều, cổ tử cung đã mở, một bộ phận tổ chức phôi thai bịt kín cổ tử cung. Lập tức phải tiến hành nạo thai làm sạch tử cung, tiêm thuốc làm co tử cung để giảm bớt xuất huyết. Anh là người yêu của bệnh nhân à?" Bác sĩ hỏi An Dương.

An Dương đỏ mặt, sờ sờ mũi, "Vâng, tôi là người yêu Thư Sướng".

"Kí vào đơn đề nghị phẫu thuật này. Không cần lo lắng, đây chỉ là một tiểu phẫu, sẽ không nguy hiểm".

"Vâng!" An Dương cầm chiếc bút bác sĩ đưa rồi kí tên rất nhanh, lúc buông tay ra lòng bàn tay đã ướt đẫm mồ hôi.

"Bác sĩ, tôi có thể đi vào với cô ấy không?" Thắng Nam hỏi.

Bác sĩ chần chừ một chút, "Tinh thần cô ấy không ổn định, cô vào cũng tốt".

"Anh chờ bên ngoài. À, anh đi mua cháo và đồ ăn nhẹ, phải nóng. Lát nữa đi ra Thư Sướng cần phải ăn". Trước khi vào phòng, Thắng Nam nói với An Dương.

"Được rồi!" An Dương cầm túi xách của Thắng Nam, đang định quay ra thì nhìn thấy cách đó không xa có một đôi nam nữ đang nhìn về phía này với vẻ mặt kinh ngạc. Người đàn ông đẹp trai, người phụ nữ xinh xắn, bụng to như sắp chuyển dạ đến nơi.

"Vừa... vừa rồi anh nói anh là người yêu của Thư Sướng?" Người đàn ông chỉ phòng phẫu thuật, lắp bắp hỏi An Dương.

An Dương tặc lưỡi, trời ạ, gặp phải người quen của Thư Sướng rồi. Thế giới quả thật quá nhỏ! Cậu ta cười ha ha, cố gắng gật đầu, "Đúng vậy! Xin hỏi anh là?"

"Tôi và Thư tỷ là đồng nghiệp". Người phụ nữ bụng to trả lời rất gọn gàng, "Tại sao trước kia tôi chưa từng thấy anh? Thư tỷ đang phẫu thuật à? Nạo thai đúng không?"

Một đám quạ đen bay qua trên đầu.

An Dương nhăn nhó, nhếch miệng, nhún vai. Yên lặng là vàng. Cậu ta đi qua chỗ hai người đó chạy xuống tầng dưới.

"Hê hê, ông xã, bây giờ đã thấy lấy được em là may mắn thế nào chưa? Nhìn đi! Bạn gái cũ của anh, nữ thần hoàn mỹ trong lòng anh vừa mới chia tay anh không lâu đã có cả tình cũ lẫn tình mới, hơn nữa còn có cả baby rồi kìa!"

Đàm Tiểu Khả hớn hở mặt mày cười trên nỗi đau của người khác.

"Câm miệng!"

Dương Phàm gần lên thô bạo. Đàm Tiểu Khả chưa từng thấy anh ta tức giận bao giờ, cô ta hoảng sợ rùng mình, chỉ thấy trong mắt anh ta có một tia sáng lạnh buốt, đây cũng là thứ cô ta chưa từng thấy.

"Không được nói người khác như vậy, nói thế là thất đức".

Đàm Tiểu Khả nhìn anh ta như nhìn một người lạ, trong mắt chỉ có sợ hãi và nghi hoặc. Cô ta không biết lúc này trong lòng Dương Phàm đang tràn ngập tự trách. Nếu lúc đầu anh ta giữ vững tình yêu đó, không từ bỏ Xướng Xướng thì làm sao Xướng Xướng lại trở nên như bây giờ?

Thời gian phẫu thuật không hề dài, tất cả chỉ khoảng mười phút. Cả quá trình phẫu thuật Thư Sướng đều cực kì tỉnh táo. Bác sĩ hỏi ý kiến cô có cần gây tê hay không nhưng cô lắc đầu. Dụng cụ phẫu thuật lạnh buốt như cưa máy cắt ngang cắt dọc trong người cô, cảm giác đau buốt nhiều lần xuyên qua trái tim cô, cô đau đớn run rẩy, cắn răng ken két, mồ hôi lạnh ướt đẫm áo.

Sắc mặt Thắng Nam không tốt hơn cô bao nhiêu, Thắng Nam nắm chặt bàn tay cô, bàn tay Thắng Nam cũng ướt nhẹp. "Xướng Xướng, nếu đau quá thì bạn cứ kêu thành tiếng đi". Cô giúp Thư Sướng gạt một lọn tóc ướt, đặt tay lên trán Thư Sướng, chỉ cảm thấy lạnh như băng.

Thân thể Thư Sướng lại co giật một trận, cảm giác của cô lúc này không thể hình dung bằng một chữ đau. Cô không kêu một tiếng, cô nghĩ lúc này đứa con trong bụng cũng đang đau đớn lắm, cô phải cùng chia sẻ nỗi đau với nó.

"Cố chịu một lát nữa, xong ngay bây giờ đây!" Bác sĩ ngước mắt lên nhìn Thư Sướng với sắc mặt lạnh lùng.

Mặt Thư Sướng không còn một chút máu, đầu nghiêng sang một bên, hai mắt nhắm lại.

Rốt cục nghe thấy tiếng bác sĩ đặt dụng cụ lên khay inox lách cách, Thư Sướng từ từ mở mắt ra, rút tay khỏi bàn tay Thắng Nam, run run sờ lên bụng. Dường như chỗ đó vẫn không có bất cứ thay đổi nào, nhưng cô biết từng có một sinh mạng nhỏ bé cư trú ở đó một thời gian.

"Sau khi nghỉ ngơi nửa tiếng mà không có hiện tượng gì bất thường thì có thể đi về. Cố gắng nghỉ ngơi nhiều vào", bác sĩ dặn dò, "Nếu ngủ được thì ngủ một lát đi!"

"Vâng, cảm ơn bác sĩ!" Thắng Nam vội trả lời, cô cúi đầu nhỏ giọng nói với Thư Sướng đang mở to mắt, "Nhắm mắt lại, lát nữa chúng ta về nông trường".

Thư Sướng yên lặng nhìn trần nhà màu trắng, không hề cảm thấy buồn ngủ chút nào.

"Mất đi rồi mới biết quý trọng, chính là như thế này sao?" Một giọt nước mắt từ khóe mắt cô chảy xuống cổ không một tiếng động, giọng nói khô khốc đến mức chính cô cũng cảm thấy xa lạ, "Thắng Nam, thực ra... tớ thật sự muốn giữ đứa bé lại!"

Khi bác sĩ thông báo cô bị sảy thai, phải chuẩn bị nạo thai cho cô, một luồng tình mẹ mạnh mẽ đột nhiên dâng lên từ sâu dưới đáy lòng, cô cực kì muốn giữ lại đứa bé này. Đúng vậy, Bùi Địch Văn lừa cô, thương tổn cô, nhưng ba năm nay anh che chở, quan tâm, chăm sóc cô, mấy tháng qua anh mang đến cho cô vui vẻ, dịu dàng, chiều chuộng. Nhớ lại thì không phải tất cả đều là đau khổ, cũng có rất nhiều hồi ức tốt đẹp. Còn đứa bé này chính là bằng chứng của những hồi ức đó, cho dù duyên phận giữa cô và Bùi Địch Văn đã hết nhưng cô vẫn có thể giữ lại hồi ức này cho riêng mình.

Lúc này Thư Sướng mới nhận ra tình yêu của mình dành cho Bùi Địch Văn sâu đậm hơn cô tưởng rất nhiều.

Tất cả đều đã muộn.

"Nó rất ngoan đúng không? Nó biết tớ không thích nó nên chính nó đã bỏ đi, không để tớ phải cắn rứt". Cô bỗng dưng che miệng lại, nước mắt trào ra.

"Xướng Xướng, bạn đang nói linh tinh gì thế? Đó không phải một sinh mạng, đó chỉ là một phôi thai chưa thành hình. Bạn nhắm mắt lại cho tớ, không được suy nghĩ lung tung nữa. Tất cả đều đã kết thúc, sau năm ngày nghỉ ngơi bạn vẫn là Thư Sướng, tất cả đều sẽ tốt đẹp". Thấy cô như vậy, hai mắt Thắng Nam cũng không khỏi đỏ lên, cô quay mặt đi, ra sức chớp mắt.

"Ờ!" Thư Sướng nhắm mắt lại thật, để mặc cảm giác đau đớn như dao cắt lan tràn trong lòng. Cô không thể để Thắng Nam phải lo lắng nữa.

Một lát sau bác sĩ vào hỏi tình hình cô thế nào, dặn dò cô những chuyện cần chú ý, cô gật đầu trả lời một cách máy móc.

Thắng Nam đỡ cô ngồi dậy, chỉnh lại đầu tóc, mặc áo ngoài vào cho cô. An Dương xách một hộp cháo và một hộp bánh bao đứng chờ ngoài cửa. Thấy hai người đi ra, cậu ta giật nảy. Sắc mặt Thư Sướng không tốt, đó là vì cô vừa phẫu thuật, nhưng tại sao sắc mặt Thắng Nam cũng trắng xanh như thế?

Cậu ta vội đưa hộp đồ ăn cho Thắng Nam, tự mình đỡ Thư Sướng chậm chạp đi ra khỏi bệnh viện.

Thắng Nam và Thư Sướng ngồi ở ghế sau, hỏi Thư Sướng có cần ăn một chút cho ấm người không. Thư Sướng xua tay, hai mắt đăm đăm nhìn ra ngoài cửa sổ. Vẫn đang trong kì nghỉ Tết, thời tiết lạnh lẽo. Bây giờ là hơn chín giờ sáng nhưng cả người và xe trên đường đều rất ít.

An Dương chưa đánh xe lên đường vội mà quay người lại gãi đầu định nói gì đó.

"Anh làm cái gì thế? Lái xe đi!" Thắng Nam đang cực kì bực bội chỉ muốn phát hỏa, thấy bộ dạng cậu ta như vậy, giọng cô trở nên gay gắt.

An Dương bất an liếc nhìn Thư Sướng, "Lúc hai người vào phòng phẫu thuật, anh... gặp hai người ngoài cửa, giống một đôi vợ chồng, người vợ đang mang thai. Bọn họ biết Thư Sướng, người vợ nói mình là đồng nghiệp của Thư Sướng, hỏi anh có phải đúng là bạn trai của Thư Sướng hay không..." An Dương đỏ mặt gượng cười mấy tiếng.

"Đúng là oan gia ngõ hẹp, bà nội nó nữa!" Thắng Nam nổi điên vỗ cửa kính xe.

"Ơ?" An Dương ngẩn ra.

Giọng Thư Sướng rất bình thản, "Đó là chồng chưa cưới của tôi trước đây!"

An Dương trợn mắt nhìn trân trối, "Chồng chưa cưới trước đây? Đồng nghiệp của chị?"

"Làm sao? Anh còn không nghĩ ra à? Không phải anh học tâm lí tội phạm sao, vậy mà không phân tích được tình tiết máu chó như vậy à? Em nói với anh nhé, trên thế giới này chỉ có những chuyện buồn nôn anh không nghĩ ra được chứ không có chuyện buồn nôn nào người khác không làm được. Chồng chưa cưới của Xướng Xướng trước đây quyến rũ đồng nghiệp của cô ấy, có con, sau đó kết hôn, chính là như vậy đấy!" Thắng Nam đột nhiên dừng lại, quay đầu nhìn Thư Sướng, "Xướng Xướng, có phải người phụ nữ đó sẽ rêu rao khắp nơi không?"

"Kệ cho cô ta rêu rao! Không sao cả, cùng lắm là đời sống riêng tư không mẫu mực chứ không hề ảnh hưởng gì đến công việc". Thư Sướng mệt mỏi nhắm mắt lại.

Đương nhiên Đàm Tiểu Khả sẽ không thể bỏ lỡ cơ hội làm nhục cô, chỉ một hai ngày là tin tức này sẽ truyền khắp cả tòa soạn báo. Có điều như vậy thì Bùi Địch Văn cũng sẽ biết.

Ôi, Thư Sướng khe khẽ thở dài, đầu đau như muốn nứt.

Để Thư Sướng nghỉ ngơi điều dưỡng ở nông trường cải tạo quả thật là một quyết định sáng suốt của Thắng Nam. Đầu bếp nhà ăn nấu ăn rất khá, được Thắng Nam dặn bảo kĩ càng, bữa ăn nào của Thư Sướng cũng đầy đủ chất dinh dưỡng. Hơn nữa nơi này cực kì yên tĩnh, yên tĩnh đến mức gần như hoang vu.

Từ đầu mùa đông các phạm nhân đã không ra ngoài lao động nữa mà chỉ làm các đồ thủ công mĩ nghệ trong phòng. Nông trường có một công xưởng nhỏ chuyên sản xuất búp bê vải may vá phức tạp.

Ngoài lúc ăn cơm có thể nhìn thấy các phạm nhân xếp hàng đi qua ngoài cửa, thời gian khác những người Thư Sướng nhìn thấy chỉ có mấy cảnh sát. Bọn họ cũng đều đã quen với Thư Sướng, cho rằng cô lại đến phỏng vấn. Nhìn thấy Thư Sướng ngồi phơi nắng trước cửa phòng là họ sẽ đi tới chào hỏi, chưa bao giờ suy nghĩ gì khác, chỉ nói phóng viên Thư ăn Tết xong không béo lên mà lại gầy đi rất nhiều.

Thắng Nam giống như một bà mẹ trẻ, cô nói đẻ non cũng là bà đẻ, không cho phép Thư Sướng xem TV, không cho phép Thư Sướng đọc sách, chỉ có thể ra ngoài cửa phơi nắng, đi dạo, sau đó là lên giường ngủ.

Thư Sướng không có sức mà tranh luận, mọi việc đều để mặc Thắng Nam sắp xếp. Lần này đẻ non cả tinh thần và thể lực đều tổn hại, cô cảm thấy tinh thần mình như bị phân liệt, không thể chắp vá lại thành hình dạng ban đầu nữa.

An Dương chu đáo mang mấy quyển truyện tranh đến cho Thư Sướng xem. Truyện được vẽ với sắc màu tươi sáng, nội dung hài hước khiến người đọc cảm thấy thoải mái.

Mùng tám tòa soạn chính thức làm việc trở lại. Thư Sướng gọi điện thoại cho Trưởng phòng nói mình đi thăm họ hàng ở xa, phải về tòa soạn muộn một hai ngày.

Bên kia điện thoại, Trưởng phòng tặc lưỡi lẩm bẩm, "Có đúng là đi thăm họ hàng không?"

Thư Sướng cười cười, biết Đàm Tiểu Khả đã phao tin ra ngoài rồi, "Lại còn thật với giả nữa sao? Nếu Trưởng phòng không tin thì sau khi trở về tôi sẽ đưa vé xe cho Trưởng phòng xem!"

"Không, không! Tôi biết rồi. Cô cố gắng về đi làm sớm một chút, hôm nay Trưởng phòng nhân sự còn tới tìm cô có việc đấy!"

"Có việc gì?"

"Không phải việc lớn gì, có thể là một số tình hình cần điều tra, đến lúc cô đi làm sẽ nói cụ thể sau!" Hình như có chuyện gì khó nói, Trưởng phòng ấp úng gác điện thoại.

Thư Sướng ngẩn người về phòng ngủ trưa, đang mơ màng, cô nghe thấy Thắng Nam nói chuyện điện thoại, hình như do bốt gác ngoài cổng gọi vào tìm Thắng Nam có việc.

Thắng Nam ờ một tiếng, quay đầu lại nhìn Thư Sướng hết sức thận trọng rồi chạy đi.

Thư Sướng mở mắt ra, trái tim đập thình thịch hoảng loạn. Như dự cảm được chuyện gì đó, cô xuống giường mặc quần áo, chải tóc đàng hoàng, lấy nước nóng rửa mặt. Khi cô vừa đổ sữa rửa mặt ra tay thì Thắng Nam đi vào đứng bên cạnh cửa, môi mím chặt, mặt xanh mét.

Khóe miệng Thư Sướng lộ ra nụ cười, "Là Bùi Địch Văn đúng không?"

Thắng Nam kinh ngạc ngẩng đầu lên, lông mày dựng đứng, "Tại sao bạn lại biết hả Xướng Xướng? Tớ... chưa tiết lộ một chút tin tức nào, An Dương cũng không nói, tại sao hắn lại tìm tới nơi này?"

"Bạn quên anh ta là Bùi Địch Văn à? Anh ta đang ở đâu?"

"Tớ không cho hắn vào, chỉ chửi cho hắn một trận. Nhưng hắn không chột dạ mà còn làm như lẽ phải thuộc về hắn ấy, ánh mắt nhìn tớ như muốn giết người, nói nếu không thấy được bạn thì hắn sẽ lái xe lao vào. Còn lâu tớ mới sợ, cứ mặc kệ hắn thôi". Thắng Nam hừ lạnh một tiếng.

Thư Sướng nhìn Thắng Nam áy náy, "Xin lỗi vì đã mang phiền phức tới cho bạn. Tớ ra gặp anh ta".

"Nếu bạn muốn gặp thì để hắn vào đây".

"Không cần, để tớ lên xe anh ta". Thư Sướng bình tĩnh đứng lên, lấy một chiếc khăn quàng vào cổ. Khăn quàng màu tím, rất rộng, rất dài, hai đầu có tua. Có lúc cô còn cài kim cài ngực lên chiếc khăn này, chiếc kim cài ngực đó là món quà đầu tiên Bùi Địch Văn tặng cô, lần này đến nông trường cô đã tháo kim ra để ở nhà.

"Tớ đi cùng bạn". Thắng Nam cảm thấy không yên tâm.

"Không cần", Thư Sướng lắc đầu, có những điều phải xảy ra, có né tránh cũng không được.

Ngoài cổng, chiếc Continental Flying Spur phủ một lớp bụi đất. Bùi Địch Văn đứng dựa lưng vào cổng sắt như một bức tượng, góc áo khoác màu xanh dính vết bẩn, gió thổi mái tóc bồng bềnh.

Thư Sướng gật đầu chào cậu cảnh sát gác cổng, thắt chặt đai áo khoác đi đến chỗ Bùi Địch Văn.

Dường như có cảm ứng tâm linh, cô vừa tới gần Bùi Địch Văn đã xoay người lại.

Bốn mắt nhìn nhau, anh khiếp sợ vì vẻ yếu ớt của cô, cô khiếp sợ vì sự hốc hác của anh.

Ánh mắt anh từ trên mặt cô từ từ đi xuống đến bụng cô rồi dừng lại. Gương mặt đẹp trai lộ vẻ đau đớn trước đó chưa từng có.

"Anh tìm em có việc à?" Cô khẽ cắn môi, cảm thấy trái tim lại bị dao đâm, đau đớn run rẩy.

"Bên ngoài gió lớn, em lên xe đi!" Anh ngẩng đầu lên mở cửa xe ra.

Cô ngồi vào xe không chần chừ, cửa xe đóng lại, chiếc Continental Flying Spur đột nhiên lao đi như điên.

Cô không kinh ngạc, cũng không hỏi anh định đi đâu, mắt vẫn nhìn thẳng về phía trước. Chỉ có Thắng Nam đi theo phía sau cô là lo lắng trợn mắt dậm chân.

Chiếc Continental Flying Spur không rẽ về phía nội thành mà vẫn chạy dọc theo con đường đê, đến tận lúc không còn đường, phía trước là một đầm nước mênh mông mới dừng lại. Bùi Địch Văn gục đầu xuống vô lăng, rất lâu sau mới ngẩng đầu lên, giọng nói trở lại bình tĩnh như thường ngày.

Anh khẽ nới cà vạt để lộ cổ họng và cả xương quai xanh. Một hành động đơn giản nhưng dường như phải mất cả trăm năm mới làm xong.

Anh nói, "Thư Sướng, khi em ở Hồng Kông bị cướp mất mọi thứ, em quyết định không nói với anh mà gọi điện thoại cầu cứu người khác, lúc đó anh đã có dự cảm sẽ phải mất em. Nhưng anh không cam lòng nên lập tức bay trở về Tân Giang, cố gắng vãn hồi quan hệ của chúng ta. Cho dù em tỏ ra lãnh đạm, em mỉa mai anh nhưng trái tim anh vẫn không chịu để mất em.

Thư Sướng, khi em quyết định bỏ con của chúng ta, anh biết rằng em thật sự phải cắt đứt toàn bộ, bởi vì em không phải một phụ nữ tuyệt tình, lần này anh mất em thật rồi. Được, anh đồng ý, chúng ta chia tay, sau này anh sẽ không quấy rầy em nữa. Không phải vì không còn yêu mà vì tình yêu của anh không làm cho em vui vẻ mà chỉ làm em bị tổn thương. Anh không cho em sự ổn định và hạnh phúc em muốn, vì vậy anh chỉ còn cách rời đi.

Thư Sướng, phú hào không có truyện cổ tích mà chỉ có những chuyện xấu xa. Sinh ra đã là người thừa kế một tài sản khổng lồ không có nghĩa sẽ có tất cả. Có lúc nhìn cảnh ấm áp và hạnh phúc của những gia đình bình thường, trong lòng hâm mộ nhưng ngoài mặt còn phải giả bộ khinh thường. Anh vẫn khát vọng có một ngày anh cũng có thể sống như họ. Anh nghĩ có thể cả đời này anh cũng không làm được điều đó.

Thư Sướng, anh nhớ có lần em hỏi anh bao nhiêu tuổi, anh không trả lời rõ ràng, không phải anh xảo quyệt mà vì anh không dám trả lời em. Hết thảy những gì giữa chúng ta đều được anh nâng niu như nâng một viên pha lê quý giá, lúc nào cũng phải hết sức thận trọng vì sợ rơi vỡ. Anh luôn lo lắng em sẽ xa lánh anh vì tuổi tác, vì thân phận thực sự của anh, vì điều kiện gia đình anh, vì vậy anh chỉ có thể tiếp cận em bằng phương thức như vậy. Từ Bá Lạc đến thầy nghiêm, rồi đến người yêu có thể mở cửa trái tim em, mỗi một bước anh đều đi rất cẩn thận. Cuối cùng anh vẫn để rơi vỡ viên pha lê trên tay. Có những chuyện rất trùng hợp, anh đúng bằng tuổi Thư Thần, ba mươi tám tuổi, sinh nhật cùng một ngày với em, ngày mùng một tháng sáu.

Lần đầu tiên anh đến Tân Giang, thư kí Mạc dẫn anh đi xem nhà. Qua một ngã tư, anh nhìn thấy một cô gái buộc tóc đuôi ngựa dắt một người đàn ông cao lớn qua đường. Anh nhìn theo hai người đó, họ đi vào quán giải khát, cô gái mua một que kem cho người đàn ông. Anh ta ăn kem dính đầy mặt, cô gái không ngừng lau giúp anh ta, thương yêu xoa đầu anh ta, anh ta cười rất vui vẻ. Đó là em và Thư Thần. Khi đó anh không hề biết em, nhưng không biết tại sao anh lại có ấn tượng rất sâu sắc. Em đến tòa soạn phỏng vấn là lần thứ hai anh nhìn thấy em. Anh nhận em không phải vì có ấn tượng sâu sắc với em, ngành em học hoàn toàn không liên quan gì đến báo chí, nhưng câu trả lời tự tin và có phần buông thả của em làm anh phải nhìn nhận lại, vì vậy anh mới quyết định nhận em.

Thư Sướng, anh nói những điều này không phải để ảo tưởng em có thể ở lại bên cạnh anh. Anh chỉ muốn nói với em, tình yêu của anh dành cho em không phải xuất phát từ tình dục, cũng không phải xuất phát từ chiếm hữu, anh yêu em thật sự vì trái tim mách bảo".

Anh xoay người chậm rãi, hai tay cầm tay cô.

Ngón tay cô lạnh buốt như một tảng băng. Cô im lặng nhìn anh thật kỹ, ánh mắt anh cũng nhìn cô chăm chú như muốn truyền đạt tâm tình không thể biểu đạt bằng câu chữ cho cô.

"Nói ra có thể em sẽ không tin, từ khi mười tám tuổi anh đã mong chờ ngày được làm bố, anh cho rằng anh sẽ là một người bố rất mẫu mực".

Anh đột nhiên cúi xuống dang rộng hai tay ôm lấy eo cô. Cô hơi kinh hãi, thân thể ngả ra dựa vào lưng ghế, lùi đến lúc không thể lùi thêm nữa.

Cô cúi đầu, chỉ có thể nhìn thấy mái tóc dày đen sẫm của anh lấp lánh dưới ánh mặt trời chiếu vào xe qua cửa kính. Mặt anh áp vào bụng dưới cô, cô có thể cảm nhận được sự ấm áp trên mặt và trong hơi thở của anh.

"Chúng ta thật sự từng có một đứa con sao?" Anh hỏi với giọng khàn khàn.

Trong lòng cô xót xa không nói được gì, anh ôm chặt cô, cô có thể nhận ra mùi tuyệt vọng.

Cô thê lương nhắm mắt lại, đưa tay lên vuốt mái tóc anh. Anh ngẩng đầu lên, ánh mắt hai người gặp nhau. Cô mỉm cười, "Đưa em về nông trường đi, nếu không Thắng Nam sẽ rất lo lắng".

"Thư Sướng..." Anh đột nhiên siết chặt người cô như muốn kéo cả người cô vào trong cơ thể anh ta.

Cô ngẩng đầu lên, nước mắt đảo quanh trong mắt. Anh đã nói rất nhiều nhưng vẫn không thể thay đổi được sự thật rằng anh là chồng người khác, là bố người khác.

Yêu thì sao?

“Ngày càng hiểu rõ về anh, như một lưỡi dao ngày càng được mài sắc bén

Em dùng để cắt ngang tuổi trẻ như cắt ngang thân cây và thấy những vòng tuổi cuộc đời

Em nhìn thấy anh và cô ấy gắn bó thân thiết với nhau

Thì ra em chỉ là một trong vô số vòng tuổi cuộc đời anh...”

Cô ra lệnh cho chính mình đẩy anh ra, "Tổng biên tập Bùi, đi thôi!"

Anh sững sờ, đột nhiên quay đầu sang một bên.

Nước mắt trào ra trên mặt cô.

Vẻ mặt anh tuyệt vọng.

Dường như tất cả không có gì thay đổi, nhưng tất cả đều đã thay đổi.

Thư Sướng xách va li đứng trước cổng nông trường, nhìn cây cối bắt đầu đâm chồi nảy lộc và bãi cỏ đã lầm tấm màu xanh non ven đường. Ánh nắng ấm áp, cơn gió nhẹ thổi qua không còn lạnh thấu xương nữa. Trong lơ đãng, mùa xuân đã lan đến nơi này. Tiết lập xuân đã qua từ lâu, hôm nay đã là tiết vũ thủy, thời tiết sẽ nhanh chóng trở nên ấm áp.

Sau vũ thủy là tiết kinh trập, sau đó là tiết xuân phân, hai mươi bốn tiết lần lượt đến rồi đi, hoa nở, cỏ xanh, sấm hè, mưa rào, gió thu, quả chín, sương đông, tuyết trắng. Vậy là một năm đã chậm rãi trôi qua.

Người lại già thêm một tuổi.

Thắng Nam bấm còi, dừng xe lại bên cạnh Thư Sướng. An Dương chạy tới, hôm nay cậu ta phải lên lớp cho phạm nhân, không có thời gian đưa Thư Sướng về nhà.

"Không tìm được lí do gì để vui vẻ mà cứ sa sút tinh thần như thế à?" Cậu ta nháy mắt cười với Thư Sướng.

Thư Sướng nhún vai, đưa va li cho Thắng Nam, "Tôi là ai chứ? Không có chuyện gì có thể làm tôi gục ngã được. Hơn nữa trên đời này thiếu gì đàn ông tốt. Tôi kén cá chọn canh lắm, sau này nhất định phải lựa chọn thật tốt. Tầm như cậu thì không qua được vòng gửi xe".

"Ơ!" An Dương trợn mắt nhìn Thư Sướng rồi nói với Thắng Nam, "Đại đội trưởng Mục, xử lí cô ta đi, cô ta sỉ nhục bạn trai của đại đội trưởng kìa".

"Ai là bạn trai của tôi?" Thắng Nam khoanh tay đứng nhìn như nhìn chuyện không liên quan đến mình.

An Dương chỉ mũi mình, "Anh chứ ai!"

"Hê, em đã cấp giấy chứng nhận cho anh chưa?"

"Anh đã đánh dấu trên người em rồi. Tối qua trên hành lang bên ngoài phòng đọc sách, anh..."

"Anh dám nói tiếp..." Thắng Nam đột nhiên xông lên bịt miệng An Dương, hai tai đỏ bừng, "Xướng Xướng, bạn đứng nghe anh ấy nói liên thiên!"

"A, thời tiết hôm nay đẹp thật, trời quang nắng ấm, vạn dặm không mây". Thư Sướng ngẩng đầu nhìn trời giả vờ không nghe thấy.

Thắng Nam trợn mắt nhìn An Dương, nói nhỏ, "Im ngay, nếu không em không đếm xỉa đến anh nữa".

An Dương tủi thân, "Không lẽ đây là chuyện mất mặt à? Làm được thì cũng nói ra được chứ sao?"

"Anh, anh..." Thắng Nam vung nắm đấm, dậm chân, lắp bắp hồi lâu không nói tiếp được. An Dương vui vẻ cất tiếng cười to rồi vỗ vỗ Thắng Nam, "Được rồi, được rồi, anh thề sống chết phải bảo vệ bí mật nho nhỏ đó của chúng ta. Thư Sướng, tôi đi vào đây, lần sau mời cô đi ăn cơm".

Nói xong cậu ta sải chân bước vào nông trường. Ánh mặt trời giữa trưa chiếu lên người cậu ta, cả người như được dát một lớp vàng. Thắng Nam mỉm cười, gương mặt lạnh lùng bất giác trở nên dịu dàng.

"Này, đừng có nhìn đến buồn nôn như vậy được không?" Thư Sướng đẩy cô.

Thắng Nam bừng tỉnh, mặt đỏ như quả cà chua chín mọng, cô luống cuống mở cửa xe.

Thư Sướng quay lại nhìn An Dương đã đi xa, lại nhìn vẻ ngượng ngùng hiếm thấy của Thắng Nam và mỉm cười. Hiển nhiên An Dương xảo quyệt đã làm cho quan hệ giữa cậu ta và Thắng Nam gần thêm một bước. Cậu ta cố ý vạch trần chuyện này trước mặt cô để Thắng Nam không thể né tránh được nữa.

Không tính tình cảm đơn phương với Lục Minh, đây chính là tình yêu đầu tiên của Thắng Nam.

Lần đầu tiên đã gặp được một người đàn ông tốt như vậy. Thư Sướng rất hâm mộ.

Tình yêu không nhất định phải lựa chọn nhiều lần, chỉ cần gặp đúng người thì chỉ một lần đã có thể nở hoa kết trái. Gặp không đúng người thì có ngã xuống rồi đứng dậy cũng sẽ chỉ lặp lại quá trình này với một người khác, hoa nở rồi hoa lại tàn, không kịp đợi đến khi kết trái.

Thắng Nam đưa Thư Sướng về nhà, buổi tối cô phải trực nên lát nữa lại phải quay về nông trường. Cổng nhà đóng chặt, lúc này chắc Thư Tổ Khang và Vu Phân đang ở phòng khám.

"Xướng Xướng, ngày mai đi làm sẽ không sao chứ?" Thắng Nam đi cùng Thư Sướng vào cổng, cô lo lắng nhìn sắc mặt vẫn rất yếu ớt của Thư Sướng.

"Bác sĩ dặn phải nghỉ ngơi năm ngày, tớ đã nghỉ đủ rồi, không có việc gì đâu". Thư Sướng mở cửa nhà.

"Tớ không nói đến sức khỏe".

"À, bạn sợ tớ sẽ khó xử khi gặp mặt anh ta à? Thực ra trừ khi cố tình tìm gặp, còn thông thường tớ cũng không có cơ hội nhìn thấy anh ta". Thư Sướng mỉm cười với Thắng Nam, "Mà dù có gặp cũng không có gì".

Thắng Nam gật đầu nhưng có vẻ vẫn không tin cho lắm, cô ăn chút đồ ăn vặt rồi chào Thư Sướng đi về.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.