Sáng sớm thứ bảy Bùi Địch Văn đã lái xe tới đưa Thư Sướng đến sân bay.Lúc bắt đầu đi từ Khế Viên anh đã gọi điện cho Thư Sướng. Thư Sướng cănchuẩn giờ rồi đi ra đầu ngõ chờ anh. Cô sợ bố mẹ nhìn thấy Bùi Địch Vănrồi lại đột nhiên hỏi này hỏi nọ.
Bùi Địch Văn đứng bên cạnh xe, mặc áo vest tơ tằm màu cà phê đậm, quần âu màu tàn thuốc, khí chất từng trải khôn khéo.
Thư Sướng lặng lẽ nhìn chính mình trong gương chiếu hậu chiếcContinental Flying Spur. Quầng mắt xanh đen, da trắng xanh, áo giócotton, quần jean trắng bệch, đứng bên cạnh Bùi Địch Văn trông cô rấtgiống một người phục vụ. Hai người đến sân bay, tới quầy bán vé mua vémáy bay, vẫn còn nửa tiếng mới tới giờ kiểm tra an ninh, anh dẫn cô điăn sáng.
"Đồ ăn ở đây đắt lắm. Trong túi xách em có đồ ăn sáng rồi". Thư Sướngkhông bao giờ ăn uống hay mua đồ ở sân bay, trong lúc chờ bay cùng lắmcô cũng chỉ dạo chơi loanh quanh. Tiền thuê cửa hàng ở sân bay đều đắtkinh người, số tiền này đều được tính vào giá hàng hóa, cùng một loạihàng như nhau, giá ở nội thành là một trăm tệ thì ở đây ít nhất cũngphải một trăm năm mươi tệ.
Bùi Địch Văn hơi cau mày, kéo thẳng cô vào một quán trà rộng rãi, gọi một ấm trà lài, một suất bánh bao, một suất sủi cảo tôm.
"Làm việc vất vả, kiếm tiền khổ cực không phải để biến thành một con sốtrong ngân hàng mà là để mình có thể sống tốt hơn, thoải mái hơn. Thếnào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-hong-som-mai/1955429/quyen-3-chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.