Cứ thế, Bùi Địch Văn yên vị trên ghế cạnh ghế lái của chiếc Chery.
Thân xe Chery không cao lắm, không gian cũng không thể coi là rộng rãi,đàn ông chân dài tay dài như Bùi Địch Văn ngồi lên xe sẽ thấy hơi chậtchội. Trước kia Dương Phàm cũng không thích ngồi Chery, hai người rangoài chơi đều ngồi xe buýt hoặc bắt taxi.
Thư Sướng đảo mắt lặng lẽ liếc Bùi Địch Văn, anh chỉnh lùi ghế về phíasau, ngả ghế nằm rất dễ chịu, vẻ mặt vui mừng. Người này lái đượcContinental Flying Spur, cũng có thể ngồi được Chery tầm thường, đúng là môi trường nào cũng thích ứng được. Lãnh đạo quả nhiên không giốngngười thường, lên được phòng khách, xuống được phòng bếp. Ơ, hình như ví von như vậy không đúng lắm.
"Đến trước siêu thị kia thì dừng lại một chút". Lúc đợi đèn xanh ở ngã tư, Bùi Địch Văn chỉ về phía một siêu thị trước mặt.
"Anh cần mua cái gì?" Thư Sướng thuận miệng hỏi.
"Mua ít hoa quả!"
"Không phải ở gần Khế Viên cũng có siêu thị à? Giờ này không được dừng xe, lát nữa bôi thuốc xong đưa anh về nhà thì mua sau!"
Bùi Địch Văn cười cười.
Thư Sướng đột nhiên hiểu ra, "Không cần đâu, bố mẹ em không có nhà, anh không cần khách sáo như vậy!"
"Bố mẹ em đi đâu?"
"Hải Nam".
Bùi Địch Văn hơi khép mắt lại, khóe môi hơi nhếch lên, ánh mắt trở nên sâu lắng.
May mà trời đã tối, lúc hai người xuống xe cũng không gặp hàng xóm lánggiềng nào. Nếu không với sự nhiệt tình và tính
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-hong-som-mai/1955411/quyen-2-chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.