Đây là một chiếc váy dài màu hồng đào, lưng trần, trước ngực gần như lộ hết một nửa.
" Cậu có biết tại sao lần trước cậu thất bại không? Nhất định là bởi vì lần trước cậu ăn mặc không phù hợp thẩm mỹ của đàn ông rồi, đặc biệt là thẩm mỹ đàn ông cái tuổi đó, cho nên lần này cậu cần phải ăn mặc thật gợi cảm, những thứ cần lộ phải để nó lộ ra, tớ cũng có lường trước rồi, trông có được không?"
"Không được a, tớ xấu hổ lắm."
" Má ơi*, cậu không phải là thân kinh bách chiến rồi sao, còn xấu hổ cái gì."
Nguyên văn: "我去" (viết tắt của 我勒个去) - "我勒个去" là "đậu xanh rau má" - "我去" gần nghĩa với "nhĩ muội" nhưng ko phải là câu chửi bậy.
" Cút. "Kiều Gia Thuần ném một cái gối về phía Quan San.
Cuối cùng, Kiều Gia Thuần không mặc cái váy mà Quan San mang đến, nàng mặc một cái váy liền áo màu đỏ chiết eo, vô cùng đơn giản lại mang phong cách hoài cổ, không lộ ngực cũng không lộ lưng, làn váy có cảm giác phất phơ, váy dài đến đầu gối, để lộ ra hai chân trắng nõn. Không cố ý nhưng có thể hoàn toàn phô bày ưu thế thân hình của cô. Thật ra thì có khi, che lại còn trêu người hơn so với lộ ra, không phải sao? Đặc biệt là đối với cái loại nam nhân cấm dục như anh ta mà nói.
Đeo đồ trang sức trang nhã, mang giày cao gót, xách một cái túi nhỏ, Kiều Gia Thuần nhìn chính mình trong gương, làm điệu bộ thắng lợi.
Kiều Gia Thuần lái xe đi đón chị họ, cùng chị họ đi đến khách sạn.
Trên đường chị họ vẫn không quên lải nhải: "Chị dẫn em đi, nhưng em đến đó phải nghe lời chị, ăn nhiều đồ ăn, ít nói, đừng gây chuyện."
Kiều Gia Thuần ngoài miệng liên tục đáp ứng: "Dạ dạ dạ, em nhất định không để cho lão nhân gia ngài mất thể diện đâu", trong lòng lại nghĩ tới một...chuyện khác.
Lên tầng khách sạn, một người đàn ông tóc húi cua đang tiếp đón mọi người, lơ đãng quay đầu liền thấy được Kiều Gia Thuần, bị kinh diễm một chút.
Người đàn ông mập mạp đứng bên cạnh cũng phát hiện, dùng cùi chỏ chọc chọc nam nhân tóc húi cua, "Trương Minh, đó là người của lớp chúng ta sao? Sao tớ không nhớ lớp mình lại có mỹ nữ nhỉ? Đây là ai phẩu thuật thẩm mỹ đấy hả?"
Kiều Gia Thuần đứng ở cửa nhìn quét qua toàn bộ hội trường, giống như đang tìm ai đó.
Trương Minh cùng Lão Mập đi tới, "Cô tìm ai à?"
"Tôi tìm -- "
Đúng lúc này, cửa sau lưng Kiều Gia Thuần bị đẩy ra, chị họ đi tới, kéo Kiều Gia Thuần: "Không phải bảo em chờ chị sao? Ai bảo em chạy loạn. "Cô mới vừa rồi đi nhà vệ sinh, kêu Kiều Gia Thuần đợi cô, nhưng Kiều Gia Thuần rõ ràng không có kiên nhẫn, tự mình đi trước.
Trương Minh cùng chị họ chào hỏi: "Em dâu Vương đến đây, vị này là?"
"A, đây là em họ tớ."
"Em họ a, em họ tốt, em dâu Vương nhất định là biết lớp chúng ta còn có rất nhiều thanh niên tài tuấn thông minh giống tớ, cho nên thay mặt mang muội muội tới. " Lão Mập vui tươi hớn hở nói.
"Khụ, tớ không có ý gì khác, chẳng qua thấy mỹ nữ kìm lòng không đậu, ha ha. "Lão Mập gãi đầu.
"Tiểu tử ngươi -- "
Kiều Gia Thuần đưa tay ra: "Xin chào, em tên là Kiều Gia Thuần."
Trương Minh cùng Lão Mập lập tức đưa tay ra. Hai người thấy đối phương cũng đưa tay ra, đều nghiêng mắt nhìn đối phương một cái.
Kiều Gia Thuần lần lượt bắt tay cùng bọn họ, "Em là tới ăn chực, có làm phiền mọi người không."
" Không phiền, không phiền!"
"Hoan nghênh hoan nghênh!" Chị họ mang Kiều Gia Thuần ngồi xuống trước một cái bàn tròn, chị họ thì ngồi cạnh bạn thân thời trung học, Kiều Gia Thuần ngồi bên cạnh chị họ.
Kiều Gia Thuần quét mắt nhìn toàn bộ hội trường cũng không thấy bóng dáng người kia, xem ra còn chưa tới, ánh mắt của cô luôn chú ý tình hình ở phía cửa.
Không ngừng có người từ cửa đi vào, mọi người lục tục vào chỗ, hỏi han nhau, mấy người phụ nữ bàn này đang tán gẫu chuyện chồng con. Chị họ cũng cùng bạn học cũ bên cạnh trò chuyện hăng say.
Cho đến khi sắp bắt đầu yến tiệc, người kia cũng không xuất hiện, Kiều Gia Thuần không khỏi thất vọng, chẳng lẽ này anh ta không tới?
Đúng lúc ấy thì, một bóng dáng cao to xuất hiện ở cửa.
Thật sự là anh ấy! Là người ngày hôm qua.
Rất tốt, Kiều Gia Thuần mỉm cười, thật sự là không uổng phí thời gian đến đây.
Lúc này, toàn hội trường chỉ còn lại có một chỗ trống, không sai, chính là bên cạnh Kiều Gia Thuần. Bởi vì mọi người cũng không quen biết cô nên mấy người phụ nữ sẽ không ngồi bên cạnh cô, còn đàn ông lúc nãy cũng có một vài người gan lớn lại đây bắt chuyện, nhưng Kiều Gia Thuần đều nói: "Thật xin lỗi, nơi này có người ngồi rồi."
Cô bất động thanh sắc, khóe mắt liếc qua nhìn thấy người kia đang đi tới phía cô, càng đi càng gần, sau đó, lướt qua lưng ghế của cô, đi tới bàn của Trương Minh.
Kiều Gia Thuần quay đầu, chỉ thấy phục vụ bàn bỏ thêm một cái ghế.
Kiều Gia Thuần: "..."
--
"Lục Ca, tới trễ a, phải phạt."
Lục Cảnh Hành nói: "Lái xe."
"Lục Ca bây giờ phát đạt rồi, không cho bạn học cũ mặt mũi, vốn đang nghĩ cậu không tới đâu."
Lục Cảnh Hành nói: "Trương Minh nói tất cả mọi người đều tới còn thiếu mỗi tớ, tớ làm sao dám không đến. Nhưng bây giờ nhìn lại hóa ra Trương Minh lừa tớ."
Trương Minh nói: "Tớ lừa cậu cái gì?"
Lục Cảnh Hành mói:"Cậu nói tất cả mọi người đều tới, tớ thấy vẫn chưa đủ người."
"A, còn thiếu Lão Trịnh, đi công tác. Còn có hai người liên lạc không được. Phỉ Phỉ nghe nói lấy chồng nước ngoài rồi. Viên Mộng, xuất ngoại rồi."
Uống xong vài ly rượu, tất cả mọi người đều buông tha.
"Năm tháng đúng là không buông tha ai, các anh em ta năm đó cũng rất đẹp trai a, chẳng qua bây giờ tàn tạ cả rồi, bằng không sao phụ nữ các ngươi đều chỉ mời rượu Lục Ca?"
Một bạn học nữ nói: "Lục Ca người ta bây giờ là tổng giám đốc chấp hành, cậu là cái gì, một cái nhân viên công vụ nho nhỏ."
Người nọ không phục lắm cãi với bạn học nữ: "Nhân viên công vụ thì thế nào, nhân viên công vụ ổn định..."
Lão Mập đi tới trước mặt Lục Cảnh Hành, dùng ánh mắt ý bảo: "Lục Ca, cậu nhìn cô gái xinh đẹp kia, vẫn luôn nhìn chúng ta bên này, cậu nói cô ấy có phải đang nhìn tớ hay không?"
"Người nào? "Lục Cảnh Hành hỏi.
" Ách, là cái người ngồi bên cạnh em dâu Vương kia! Là em họ của cô ấy."
"Lúc nãy tớ trò chuyện cùng cô ấy, cô ấy rất đáng yêu, cậu nói tớ có nên theo đuổi cô ấy hay không?"
Không đợi Lục Cảnh Hành trả lời, Kiều Gia Thuần cũng cảm giác được có người đang nhìn cô, quay đầu, ánh mắt hai người giao nhau.
Kiều Gia Thuần đứng dậy.
"Cô ấy tới rồi! "Lão Mập kích động đứng dậy.
Lão Mập đứng dậy nói chuyện cùng Kiều Gia Thuần, Kiều Gia Thuần giống như là là đột nhiên phát hiện được sự tồn tại của Lục Cảnh Hành, "Ồ, thật là trùng hợp, anh còn nhớ tôi không?"
Lão Mập nhìn Kiều Gia Thuần, lại nhìn Lục Cảnh Hành, "Lục Ca, quen cô ấy sao?"
Lúc này, điện thoại di động của Lục Cảnh Hành vang lên, hắn cầm lấy điện thoại di động, đứng lên, "Xin lỗi, tôi đi nhận điện thoại."
Kiều Gia Thuần bỗng nhiên sững người ở đó, cô cứ không được để ý tới như vậy sao? Cũng may có Lão Mập cho cô mặt mũi, vẫn luôn tìm đề tài nói chuyện cùng cô.
Không lâu sau, Lục Cảnh Hành trở lại, nói xin lỗi mọi người, công ty tạm thời có việc phải đi xử lý.
Mọi người tất nhiên không chịu bỏ qua cho.
"Chuyện gì hả, còn cần cậu tự mình ra tay sao."
"Đúng vậy, hôm nay là Chủ nhật a."
Lục Cảnh Hành rót cho mình một ly rượu, một ngụm uống sạch, uống xong đem chén miệng dốc xuống: "Xin lỗi các cậu."
Hắn như vậy, mọi người cũng không tiện giữ hắn lại nữa.
Lục Cảnh Hành bước nhanh rời đi.
Kiều Gia Thuần vội vàng đuổi theo.
Chị họ kéo cô lại: "Đi đâu vậy?"
" Nhà vệ sinh.""
"Chị cũng đi, chúng ta đi cùng nhau."
Trên đường, chị họ nói: "Chị nhìn người ta đối xử với em lạnh nhạt, em cũng đừng có vội vàng, nếu không nháo ra chuyện gì, chị cũng khó nhìn mặt người ta."
Chị họ vào phòng rửa tay, Kiều Gia Thuần ở bệ rửa bên ngoài rửa tay, bên trong truyền đến thanh âm khép cửa, Kiều Gia Thuần chạy đi.
Cô sử dụng hết sức lực bản thân giống như chạy thi trăm mét năm đó, chạy nhanh xuống bãi đậu xe dưới đất.
Kiều Gia Thuần tìm kiếm ở bãi đậu xe, thấy xe SUV màu đen nào cũng phải nhìn một chút. Lúc này, cô nhìn thấy một người đang vừa mở cửa xe vừa gọi điện thoại, anh ta ngắt điện thoại, ngồi vào trong xe.
Kiều Gia Thuần mở cửa xe.
Người nọ dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn cô một cái.
Kiều Gia Thuần nói: "Tôi tiễn anh. Anh uống rượu, không thể điều khiển xe."
"Tôi thuê người lái."
"Anh không phải có chuyện gấp sao? Tôi so với lái xe thuê nhanh hơn? Anh đừng hiểu lầm. Ngày đó anh một người xa lạ giúp tôi, tôi vô cùng cảm động, hôm nay coi như là báo ân. Hơn nữa anh không cảm thấy chúng ta đặc biệt có duyên sao? Tôi hôm nay vốn là nghe chị họ nói tới buổi họp lớp, tôi chỉ là muốn tới ăn chực mà thôi, không nghĩ tới gặp được ân công."
"Không dám nhận." Hai chữ ân công không dám nhận. Kiều Gia Thuần nhõng nhẽo kiên quyết, mà Lục Cảnh Hành thật sự có việc, không muốn lãng phí thời gian. Cuối cùng, anh thỏa hiệp, ra khỏi ghế lái, đi qua ghế phó lái.
Kiều Gia Thuần ngăn cản hắn: "Ngồi xe tôi đi, cái đó..., tôi chỉ biết lái xe của mình thôi."
Lục Cảnh Hành không biết mình phải làm như thế nào với cô bé xa lạ trước mắt này. Chỉ thấy cô ngồi ở ghế lái, hơi nhấc chân, giày cao gót rơi xuống đất, lộ ra hai chân. Chân của cô rất trắng, lại hơi gầy, không lớn không nhỏ, móng chân tô màu đỏ. Cho đến khi cô mang giày đế bằng, anh mới phản ứng lại, nhanh chóng quay đầu đem tầm mắt chuyển ra ngoài cửa sổ.
Kiều Gia Thuần lần này mặt đủ dày, hoàn toàn ném đi mặt mũi. Gan cô rất lớn, hai tay đặt ở trên tay lái, một bên chú ý đến tình hình giao thông, một bên vừa nói "Hôm nay thời tiết thật không tệ " hay giống như hỏi: "Anh có bạn gái chưa?"
Anh dựa vào lưng ghế, tư thế thoải mái, hiển nhiên anh cũng không bị câu hỏi lộ liễu này của cô dọa đến, có thể cũng là thân kinh bách chiến.
"Có." Anh phun ra một chữ.
Trong lòng Kiều Gia Thuần hơi trầm xuống, nhưng cô lập tức nói: "Như thế này người bạn kia của anh có nói gì anh không? " cùng lúc đó, cô thật nhanh quay đầu nhìn anh, đem vẻ mặt của anh giờ phút này thu hết vào mắt.
Lục Cảnh Hành mới vừa rồi thật sự có chút vội vàng không kịp chuẩn bị, vẻ mặt anh vừa mới điềm tĩnh có nửa giây đã lộ ra khe hở. Nửa giây kia rất nhỏ nhưng lại nói cho cô biết anh ta không có bạn gái.
Mắt Kiều Gia Thuần nhìn phía trước, tiếp tục lái, cười nhẹ noi khóe môi, "Thật ra mới vừa rồi là tôi nói bừa thôi, nhưng theo bản năng phản ứng của anh mới vừa rồi chứng tỏ anh đang nói dối tôi."
Lục Cảnh Hành không nói gì.
Lúc này đã đến dưới lầu công ty anh ta, Kiều Gia Thuần đem xe dừng lại, cô quay đầu, mỉm cười: "Lần này có thể thêm tôi vào weixin không?"
Lục Cảnh Hành gợi lên khóe môi: "Không thể."
Kiều Gia Thuần mỉm cười có chút suy sụp, chỉ nghe một thanh âm cùm cụp vang lên, hắn mở cửa xe, tay phải đặt ở trên tay lái, hắn nói: " Nhưng cảm ơn cô đã tiễn tới đây."
Thấy hắn bước nhanh rời đi, Kiều Gia Thuần vội vàng cởi dây nịt an toàn xuống xe. Cô sẽ không buông tha đâu, hiện tại phải tìm đường vào công ty hắn.
" Tiểu thư, nơi này không thể đỗ xe. " một bảo vệ ngăn cô lại.
"Tôi sẽ trở lại ngay."
"Không được, cô phải lập tức lái đi."
Kiều Gia Thuần bị an ninh ngăn lại, mắt thấy Lục Cảnh Hành đi vào Cao ốc mất hút sau cánh cửa. Cô dậm chân, xoay người lên xe.
--
"Xem ra cậu lần này gặm đến xương cứng rồi. "Ngón tay Quan San lướt trên màn hình điện thoại di động của Kiều Gia Thuần, trên là hình Kiều Gia Thuần chụp ảnh những người khác ở buổi họp lớp.
"Anh ta thật sự rất khó trị. " Kiều Gia Thuần buồn rầu nói.
" Thiên hạ nơi nào không có cỏ thơm."
"Cậu không biết đâu, bộ dáng cự tuyệt tớ của anh ấy có bao nhiêu mê người!"
"Ha ha."
"Anh ấy càng không để ý tới tớ, tớ càng muốn anh ấy để ý, muốn cho anh ấy yêu tớ."
"Tớ đã thăm dò hành trình mỗi ngày anh ấy. Chuẩn bị dính chặt anh ấy giống như kẹo da trâu." Trong mắt Kiều Gia Thuần lóe lên vẻ giảo hoạt.
" Người thích cậu còn ít sao? Sao lại cứ muốn phải là anh ta? " Quan San không rõ.
"Nhưng những người kia tớ cũng không thích a."
" Biết đâu anh ta là gay thì sao."
"Gay mà có hơi thở nam tính mạnh mẽ như vậy sao?"
"Anh ta là công a."
"Tớ mà đã nhắm đến, cho dù là gay cũng phải thẳng." Kiều Gia Thuần khí phách nói.
"Cậu đúng là không thể khiến cho người ta bớt lo, chơi đàn ông chứ có phải là nghiên cứu khoa học tấn công đàn ông đâu."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]