Chương trước
Chương sau
Editor: Bifeng

Trong gian phòng chiếu phim gia đình, Kiều Gia Thuần chọn xem một bộ phim ngoại mới ra bán rất chạy. Kiều Gia Thuần thấy thư phòng còn đóng kín cửa, cũng không quấy rầy Lục Cảnh Hành, cô cũng không đói, liền đem điều khiển đặt ở trên bàn ăn tiếp tục xem phim.

Xem trong chốc lát không thấy đói mà thấy buồn ngủ.

Trong mộng bị cái gì đó đè nặng không thở nổi, Kiều Gia Thuần bị nghẹn thở đến tỉnh. Có người đang vùi đầu trên cổ cô, bàn tay đặt ở bên eo của cô, Kiều Gia Thuần giật mình, cơn buồn ngủ lập tức hoàn toàn biến mất. Cô thét lên, thanh âm khàn khàn. Bởi vì thể lực nam nữ chênh lệch, cô đương nhiên là không đẩy được Lục Cảnh Hành ra, mà Lục Cảnh Hành chủ động buông cô  ra.

Hai người kết giao hai tháng, đã từng nắm tay đã từng ôm, cũng hôn môi hoặc là mặt rồi, nhưng mỗi lần đều là Kiều Gia Thuần chủ động. Cử chỉ của cô hồn nhiên đáng yêu, vì vậy càng giống như đang chơi đùa hơn. Hôm nay Lục Cảnh Hành nhân lúc cô ngủ, giống như hành động giữa các cặp tình nhân, không phải là kiểu non nớt như Kiều Gia Thuần, mà là muốn súng thật đạn thật.

Lục Cảnh Hành buông Kiều Gia Thuần  ra ngồi ở bên cạnh. Kiều Gia Thuần liếc mắt nhìn màn hình, phim đến đoạn tình cảm mãnh liệt, lúc này cảnh tình cảm mới vừa kết thúc, một nam diễn viên nước ngoài từ trên giường bước xuống, bắp chân đầy lông lá, đang mặc quần.

Lục Cảnh Hành đưa tay cầm lấy điều khiển tắt phim.

Kiều Gia Thuần thấy sắc mặt  hắn không tốt lắm, nói xin lỗi: "Vừa rồi gặp ác mộng "

Lục Cảnh Hành nói: "Ăn cơm đi. "

Kiều Gia Thuần quyết định gọi món ăn của nhà hàng, mặc dù hơi lạnh, nhưng hương vị cũng tạm được, nhưng cô không có khẩu vị gì.

Vội vàng ăn xong nửa bát cơm, Kiều Gia Thuần nói phải đi về.

Lục Cảnh Hành cũng ăn không được bao nhiêu, khẩu vị cũng không được tốt lắm.

Kiều Gia Thuần về nhà liền gửi tin nhắn cho Quan San.

Kiều Gia Thuần: [khóc lớn] [khóc lớn] [khóc lớn] [khóc lớn] [khóc lớn]  [khóc lớn]  [khóc lớn]  [khóc lớn] [khóc lớn] [khóc lớn]

Quan San:?

Quan San:??

Kiều Gia Thuần: Vẫn không được [khóc lớn]

Quan San: Cái gì?

Kiều Gia Thuần: Tớ không làm được.

Quan San: [Hắc nhân mặt dấu chấm hỏi]

Kiều Gia Thuần: Tớ có chút muốn chia tay

Quan San: Chết tiệt.

Quan San: Cái gì tới rồi cũng vẫn phải tới, không phải nói lần này là chân ái sao? Chân ái cũng không được sao?

Kiều Gia Thuần: [ nước mắt] Hôm nay anh ấy đụng vào tớ, tớ cảm thấy rất sợ hãi [ khóc lớn]

Quan San: Chờ một chút, trước giờ anh ấy chưa từng chạm vào cậu sao?

Kiều Gia Thuần: Trước đây đều là tớ chủ động, nhiều nhất chính là ôm hôn nhẹ nhàng như vậy...

Quan San: Hai tháng, tính nhẫn nại anh ấy so với nam nhân khác tốt hơn nhiều.

Kiều Gia Thuần: Đây không phải là trọng điểm... 

Quan San: Trọng điểm là cái gì?

Kiều Gia Thuần: Trọng điểm là tớ sợ hãi! Ngay cả anh ấy tớ cũng sợ!!

Quan San: [buông tay]

Kiều Gia Thuần: Ô ô ô ô ô ô ô ô ô ô ô, tớ phải làm sao bây giờ?

Quan San: Hoặc là chia tay hoặc là đi gặp bác sĩ tâm lý...

Kiều Gia Thuần: Bác sĩ tâm lý vô dụng thôi.

Quan San: Vậy chia tay đi.

Kiều Gia Thuần: Thật ra thì tớ có chút không muốn chia tay...

Quan San: Chết tiệt!

Quan San: Cậu rốt cuộc có muốn chia tay hay không?

Kiều Gia Thuần: Lúc anh ấy chạm vào tớ, tớ thật sự muốn chia tay, muốn chạy trốn thật xa, nhưng sau đó ngẫm lại tớ còn thích anh ấy, nếu anh ấy không chạm vào tớ thì..., tớ còn chưa muốn chia tay.

Quan San: Cậu chỉ muốn anh ấy ở bên cạnh cậu thôi sao?

Kiều Gia Thuần: Có thể không?

Quan San: Không có khả năng. Đàn ông làm sao có thể kiêng ăn mặn, huống chi vẫn là đồ ăn danh chính ngôn thuận đặt ngay bên miệng. Lúc cậu khát tớ đem chén nước đưa tới bên miệng cậu, cậu có thể không uống sao?

Kiều Gia Thuần: 333333

Quan San: Tớ đột nhiên nghĩ đến một chủ ý

Kiều Gia Thuần: Cái gì?

Quan San: Cậu có thể nói với anh ta cậu là một người tư tưởng đặc biệt bảo thủ, không thể chấp nhận hành vi tình dục trước hôn nhân. Ngay cả động chạm cũng không được.

Kiều Gia Thuần: Cậu cảm thấy tớ giống loại người này sao? Ngay từ đầu là tớ theo đuổi anh ấy...

Quan San: Vậy tớ không còn chiêu nào đâu [ buông tay ]

- -

Vài ngày kế tiếp, Kiều Gia Thuần đều không liên lạc vớivới Lục Cảnh Hành, cô đang do dự giữa chia tay và không chia tay. Thường thường là buổi tối trước khi ngủ quyết định phải chia tay, nhưng sáng ngày thứ hai tỉnh lại liền không nỡ chia tay. Có một lần cô soạn một tin nhắn chia tay, do dự suốt mười lăm phút mới chọn gửi đi, nhưng là vừa mới gửi đi ngực cô liền lập tức nhảy dựng thu hồi tin nhắn trở về. Qua nửa giờ Lục Cảnh Hành hỏi cô vừa rồi gửi cái gì, cô nói gửi nhầm vốn muốn gửi cho Quan San. Bên kia cũng không tranh luận gì.

Kiều Gia Thuần không liên lạc với Lục Cảnh Hành, Lục Cảnh Hành cũng không liên lạc với cô, ngoại trừ lần tin nhắn bị thu hồi kia. Trước kia cũng đều là Kiều Gia Thuần chủ động liên lạc, hiện tại Kiều Gia Thuần không liên lạc với anh cho nên số lần liên lạc giữa hai người họ càng ít đi.

Ngày đầu tiên không liên lạc với Lục Cảnh Hành, Kiều Gia Thuần rất tự tại.

Ngày thứ hai không liên lạc với Lục Cảnh Hành, Kiều Gia Thuần tiếp tục tự tại.

Ngày thứ ba không liên lạc với Lục Cảnh Hành, Kiều Gia Thuần rất vui vẻ.

Ngày thứ tư không liên lạc vớiLục Cảnh Hành, Kiều Gia Thuần cảm thấy nhàm chán một chút.

Ngày thứ năm không liên lạc vớiLục Cảnh Hành, Kiều Gia Thuần mơ hồ có chút lo lắng.

Ngày thứ sáu không liên lạc vớiLục Cảnh Hành, Kiều Gia Thuần bắt đầu khẩn trương, Lục Cảnh Hành sao vẫn không liên lạc vớivới mình?

Ngày thứ bảy không liên lạc vớiLục Cảnh Hành, Kiều Gia Thuần hoàn toàn không bình tĩnh nổi nữa rồi.

Kiều Gia Thuần lập tức gửi tin nanh ấy cho Quan San.

Kiều Gia Thuần: Anh ấy đã bảy ngày không liên lạc với tớ!

Quan San: Cậu nói chia tay với anh ấy rồi à?

Kiều Gia Thuần: Không có. Chỉ là lần trước mất hứng bỏ về thôi, tớ đã nói với cậu rồi đấy.

Quan San: Có phải là anh ta quá thông minh, cho rằng cậu không liên lạc với mình chính là lặng lẽ chia tay anh ta rồi?

Sợi dây kéo căng trong não Kiều Gia Thuần bị chặt đứt, lặng lẽ chia tay? Không thể! Cô cũng không nói chia tay, làm sao có thể chia tay không minh bạch như vậy.

Kiều Gia Thuần thở hổn hển, quả nhiên là cô chủ động theo đuổi nên đối phương cũng không quý trọng, cô mới vài ngày không liên lạc với anh ấy, quan hệ của hai người liền phai nhạt như vậy, anh ấy đã hoàn toàn đem cô ném ra sau đầu rồi.

Kiều Gia Thuần về sớm, dù sao cô đang đi làm ở công ty của bố cô, đi muộn về sớm là chuyện thường như cơm bữa. Lúc cô đi vào công ty Lục Cảnh Hành, đúng lúc tan tầm. Dừng xe xong, thời điểm đang suy nghĩ là mình tự đi tìm hay là gọi anh xuống dưới. Cô bỗng nhiên phát hiện đôi chân dài của Lục Cảnh Hành trong đám người đi ra văn phòng. Cô đang muốn đi qua gọi anh, đột nhiên phát hiện anh đang nghiêng đầu cùng mỹ nữ đi bên cạnh nói chuyện. Hai người đi cùng nhau, cười cười nói nói.

Trong lòng Kiều Gia Thuần giận dữ, nhanh như vậy đã có niềm vui mới sao?

Lại nghĩ tới bộ dáng đẹp trai khí độ của anh, có nhà có xe, là CEO của công ty Thượng Thị, cũng coi như là cực phẩm rồi, đương nhiên không thiếu phụ nữ coi trọng anh. Nghĩ đến đây, trong lòng Kiều Gia Thuần chua chua.

Kiều Gia Thuần theo đuôi hai người kia đến phụ cận của một nhà hàng, cô đi theo vào ngồi ở trong góc phía sau bình phong điêu khắc hoa văn nhỏ ngồi ở chỗ gần cửa sổ, quan sát hai người.

Cô vốn nghĩ thu thập chứng cứ Lục Cảnh hành ngoại tình nhiều hơn chút nữa, nhưng quan sát 20 phút phát hiện bọn họ vẫn chỉ cười cười nói nói, nói chuyện phiếm ăn cơm, không có cử chỉ thân mật nào khác. Kiều Gia Thuần không dằn lòng được, từ phía sau bình phong đi ra, đi tới hướng hai người kia.

Thấy cô đi tới bên này, mỹ nữ kia nghi hoặc nhìn cô, bởi vì phương hướng của cô là từ phía sau lưng Lục Cảnh Hành, bởi vậy anh ngay từ đầu tới giờ vẫn chưa phát giác, cho đến anh phát hiện mỹ nữ kia nhìn phía sau anh, lúc này anh mới theo bản năng quay đầu lại.

Lúc này, Kiều Gia Thuần vừa vặn đi đến sau lưng Lục Cảnh Hành.

Lục Cảnh Hành nhìn thấy Kiều Gia Thuần, vẻ mặt hơi lộ vẻ kinh ngạc: “Gia Thuần, sao em lại ở chỗ này?"

Sắc mặt Kiều Gia Thuần cũng không tính là tốt, cô ngồi xuống bên cạnh Lục Cảnh Hành, còn lôi kéo anh.

Kiều Gia Thuần không trả lời Lục Cảnh Hành, anh cũng không thèm để ý, quay đầu đối diện với ánh mắt nghi hoặc của mỹ nữ, giải thích với đối phương: "Yên Nhiên, đây là bạn gái của tớ Kiều Gia Thuần."

Tần Yên Nhiên kinh ngạc: "Giờ mới biết được cậu có bạn gái."

Lục Cảnh Hành cười một cái: "Cô ấy tuổi tương đối nhỏ."

Lời này có ý nói là cô ấy tuổi nhỏ không hiểu chuyện, xin cậu bỏ qua cho sự không lễ phép của cô ấy. Kiều Gia Thuần nghe được rõ ràng, cô mới không phải đứa trẻ không hiểu chuyện, vì vậy giải thích: "Em vừa rồi ăn cơm ở bên cạnh, lơ đãng nhìn thấy anh, ban đầu em còn tưởng rằng mình nhìn lầm rồi đó."

Sau đó cô lại đột nhiên khen móng tay của Tần Yên Nhiên đẹp, hỏi làm nơi nào, Tần Yên Nhiên nói với cô, cô lại hỏi xin Weixin, nói cảm thấy hai người rất hợp duyên có rảnh cùng đi làm móng tay vân vân. Hai người tán gẫu kinh nghiệm làm móng tay, túi xách, quần áo và trang sức ngược lại coi như là hợp nhau, cuối cùng làm Lục Cảnh Hành bị gạt sang một bên.

Đến cuối cùng, lúc cơm nước xong xuôi, Tần Yên Nhiên mới có thời gian nói một câu với Lục Cảnh Hành: "Dự án hợp tác chờ bên chúng tớ sửa chữa lại một chút tớ lại gửi sang cho cậu."

Tần Yên rời đi, Kiều Gia Thuần lập tức bắt đầu hưng sư vấn tội: ""Anh gần đây sao không liên lạc với em? "

Lục Cảnh Hành đang ở trong ga-ra tìm xe, nghe vậy cũng không dừng lại bước chân: "Anh đi công tác, lúc trước không phải là đã nói với em rồi sao? "

Kiều Gia Thuần lúc này mới nhớ tới lúc trước anh thật sự đã từng nói qua anh phải đi công tác một tuần, nhưng là về sau hai người xảy ra một màn lúng túng, làm cô hoàn toàn quên mất anh đã nói mình phải đi công tác.

‘‘Em quên rồi.’’ Kiều Gia Thuần nói.

Lục Cảnh Hành tìm được xe của anh, quay đầu hỏi Kiều Gia Thuần: "Xe của em ở đâu? Em ngồi xe anh hay là tự lái xe của mình?"

Kiều Gia Thuần nói: "Em tự lái xe của mình.” Cô có chút sợ Lục Cảnh Hành lại mang cô về nhà.

Lục Cảnh Hành nói: "Được, vậy quà tặng ngày mai anh mang cho em."

Kiều Gia Thuần mắt sáng rực lên: "Quà tặng cho em sao? "

Lục Cảnh Hành gật đầu, "Em bây giờ tự mình đi lấy, hay là ngày mai anh đưa cho em. "

Kiều Gia Thuần nhịn không được hỏi: "Quà tặng là cái gì?"

Lục Cảnh Hành mở cửa xe vị trí tài xế: "Bí mật. "

Lòng hiếu kỳ của Kiều Gia Thuần rất mạnh, nếu như hôm nay cô không biết quà tặng là cái gì, lòng hiếu kỳ và hưng phấn nhận được quà tặng nhất định sẽ làm cho cô đêm nay mất ngủ. Cho nên cô dứt khoát nhảy lên xe Lục Cảnh Hành.

Đến chỗ ở của Lục Cảnh Hành, Kiều Gia Thuần lập tức bắt đòi quà của anh. Thời khắc mở quà là hạnh phúc nhất, Kiều Gia Thuần thấy sợi dây chuyền tinh tế đặt trong hộp. Món quà này tuy rằng không sáng tạo nhưng dù gì cũng không rẻ, Kiều Gia Thuần ỏn ẻn nói cám ơn, sau đó lập tức chụp hình dây chuyền upload lên cho bạn bè.

Lập tức nhiều bạn bè trả lời cô: "Có thể xem được không? Tớ muốn sờ vào cái này một cái, tớ còn chưa từng thấy vật nào đẹp như vậy. "

Kiều Gia Thuần: "Cũng được á.’’

Kiều Gia Thuần kéo xuống phần bình luận, thấy bình luận của một người bạn hỏi: "Bạn trai tặng sao?"

Kiều Gia Thuần vân đạm phong khinh trả lời: "Ừ.’’ Lúc này mới cảm thấy hoàn toàn thỏa mãn lòng hư vinh.

Quan San sắc bén lập tức bình luận phía dưới chữ ‘’Ừ’’ của Kiều Gia Thuần: "Trách gì mà nói phách lối như vậy. "Kiều Gia Thuần trả lời bằng một cái vẻ mặt mỉm cười.

Lúc này, Lục Cảnh Hành đang ngồi ở trên ghế sa lon đối diện, anh rót cho mình một ly rượu vang, đang mím môi. Tâm tình của Kiều Gia Thuần rất vui vẻ, sấn qua vui vẻ nói: "Em cũng muốn uống! "

Lục Cảnh Hành không có động tác gì, vẫn lười biếng tựa vào trên ghế sô pha như cũ, một tay cầm ly rượu, một tay tùy ý khoác lên chỗ tựa lưng ghế sô pha.

Kiều Gia Thuần tự mình uống rượu trong ly rượu của  anh. Anh vốn đang dùng hai ngón tay nhẹ nhàng phủ lên ly rượu, đầu của Kiều Gia Thuần đụng vào, ly rượu ở đầu ngón tay  hắn trợt xuống, miệng  chén đổ, rượu vang cũng rớt xuống trên quần áo của Kiều Gia Thuần. Hôm nay cô mặc một cái áo sơ mi trắng không cổ, cổ áo chữ V, loại thiết kế này khiến cho áo sơ mi ít đi một phần trung tính, nhiều hơn một phần quyến rũ của phái nữ. Áo sơ mi vốn là hơi xuyên thấu, bị đổ rượu vang liền biến thành xuyên thấu toàn bộ. Ở phía dưới áo sơ mi cô phối một cái một cái váy dài chữ A màu đen, làn váy rất rộng, lúc này, vài giọt rượu vang còn sót lại đang trượt xuống làn váy của cô, rơi xuống trên mặt thảm, bị thảm lông xù hấp thu, biến mất không thấy gì nữa.

Kiều Gia Thuần cũng không phải sợ để lộ bản thân, ngại ngùng che cảnh xuân. 

Hầu kết Lục Cảnh Hành giật giật, Kiều Gia Thuần không phát hiện, cô đang rút khăn giấy trên bàn trà.

Kiều Gia Thuần thấy lau không sạch, liền đứng lên, nói: "Em đi rửa một chút. "

Cô đi vào nhà vệ sinh, phát hiện trong phòng vệ sinh chỉ có bồn tắm lớn không có vòi sen. Vì vậy chạy vào phòng vệ sinh của phòng ngủ chính, cô phát hiện phòng vệ sinh của phòng ngủ là tắm vòi sen. Cô nghĩ tại sao Lục Cảnh Hành lại thiết kế nơi này như vậy, trái ngược với người khác như vậy chứ?

Chẳng qua Kiều Gia Thuần cũng không suy nghĩ nhiều, áo sơ mi dính ở trên người rất khó chịu. Cô tắm nhanh chóng, lúc này mới nhớ mình không có quần áo để mặc. Cô nhìn bên cạnh thấy treo một cái khăn tắm, liền kéo xuống vây lại, nhưng khăn tắm này quá ngắn, ngay cả cái mông của cô cũng che không hết. Cô thất vọng đem khăn tắm ném trở về.

Kiều Gia Thuần đi ra phòng vệ sinh, đi ra phòng ngủ tìm quần áo mặc, cô mở một cửa tủ treo quần áo, bên trong treo một hàng áo sơ mi đủ màu sắc chỉnh tề, phần lớn là màu trắng.

Thời điểm Kiều Gia Thuần còn là thiếu nữ nhìn thấy nhân vật nữ chính trên TV mặc áo sơ mi của nam chính, lúc ấy tâm thiếu nữ nhộn nhạo cắn ngón tay. Không nghĩ tới cuộc đời cô cũng có lúc có thể mặc vào áo sơ mi trắng của bạn trai một lần. Nghĩ đến đây không khỏi muốn thử xem sao.

Chẳng qua chưa được sự cho phép lại tùy tiện mặc quần áo người khác giống như không được tốt lắm, vì thế Kiều Gia Thuần đi tới bên cạnh cửa, đem cửa mở ra một cái khe nhỏ, xuyên qua khe nhỏ gọi Lục Cảnh Hành: " Em có thể mặc quần áo của anh không?”

Lục Cảnh Hành ở phòng khách đang xem tin tức trên  TV, cho nên anh không nghe rõ Kiều Gia Thuần nói gì.

" Em nói cái gì? "Anh bước đến cửa phòng ngủ, không suy nghĩ nhiều, liền thuận tay đẩy...

Kiều Gia Thuần bên kia cũng không dùng sức, đợi cô kịp phản ứng lập tức hô nhẹ một tiếng, sau đó chống lấy cánh cửa, như vậy còn chưa đủ, cô còn móc khóa lại.

Lục Cảnh Hành ở ngoài cửa lúng túng một chút, nói: "Anh chưa nhìn thấy gì hết."

Kỳ thật anh đã nhìn thấy toàn bộ, cô đang cởi trần, làm hại anh liền nổi phản ứng rồi.

Kiều Gia Thuần không muốn anh nghĩ nhiều, hướng về phía ngoài cửa nói: "Em có thể mặc quần áo của anh không? Quần áo của em đều ướt rồi. "

Lục Cảnh Hành nói có thể, còn nói: "Lát nữa em đem quần áo của em đưa ra đây, máy giặt giặt xong có thể sấy khô. "

Ha ha, áo sơ mi trắng, ta tới đây.

Kiều Gia Thuần xoa tay chọn lựa áo sơ mi trắng của Lục Cảnh Hành giống như bình thường cô ở trong siêu thị chọn mua mua quần áo, cuối cùng cô hài lòng  chọn một cái áo sơ mi trắng mặc vào.

Cô bắt đầu đứng trước gương tự sướng, chơi chán mới mở cửa ra, cô đem quần áo ném vào máy giặt.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.