Edit: Nhân
Hai mươi phút sau, ở ngoài có nhiều người mặc quân phục gõ cửa, đưa ra giấy chứng nhận và công văn, rồi sau đó đưa Vương Đệ đi.
Kiều Gia Thuần cảm thấy không còn chút sức lực, suýt nữa ngã xuống sàn nhà. Cô cố hết sức ngồi trên sàn rất lâu, lúc vào phòng, nằm trên giường mới cảm thấy tốt hơn một chút.
Suy nghĩ một chút, lúc phát sinh sự việc kia, cô lúc đó mười sáu tuổi.
Khi đó ba mẹ xuất ngoại.
Chỗ làm việc của Vương Đệ lúc đó rất gần với nhà của Kiều Gia Thuần, cho nên thường xuyên tới nhà cô ở. Một là sợ kiều Gia Thuần buổi tối ở một mình sợ hãi, hai là cũng thuận tiện cho công việc của Vương Đệ.
Lúc ấy Vương Đệ có mối quan hệ tốt với bạn trai, người đó là Cổ Văn Bân.
Khi đó, Cổ Văn Bân thường xuyên cùng Vương Đệ đến nhà cô chơi.
Lúc đầu, Kiều Gia Thuần còn rất thích anh ta.
Bởi vì anh ta ngoài thân thiện với người khác, còn rất có kiên nhẫn lắng nghe nói chuyện.
Mỗi lần Kiều Gia Thuần không hiểu bài tập đều tìm anh ta hỏi, anh ta đều rất kiên nhẫn cẩn thận giảng giải cho cô. Anh ta so với chị kiên nhẫn hơn, chị sẽ chỉ làm sau đó để cô nhìn đáp án tham khảo. Nhưng mà cách làm vắn tắt, ngắn gọn, cô căn bản xem không hiểu a.
Có một ngày, Kiều Gia Thuần tan học về nhà, thấy Cổ Văn Bân ngồi ở trên ghế sa lon, đang cúi đầu đang nhìn một cái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-hong-nho-cua-anh/1973506/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.