“Không thể vứt Tần Lễ Sơ lại. Đưa Tần Lễ Sơ theo, sau đó cậu tạo cơ hội cho tớ và anh Thâm dịu dàng ở riêng với nhau…” 
Cũng là lúc này, Lâm Dịch Thâm lại gửi tin nhắn tới. 
[Dịch Thâm: Em nhìn tiến độ này của anh mà sốt ruột thay. Đúng là hoàng đế không vội, thám giám đã vội. Nếu để em dỗ đàn em thì hiện tại con trai cũng có thể chơi game cùng em rồi…] 
[Tần Lễ Sơ: Câm miệng.] 
Lâm Dịch Thâm thấy hai chữ này, ngẩng đầu nhìn thoáng qua Tần Lễ Sơ, lại cảm nhận được cái nhìn hình viên đạn lạnh buốt. 
[Dịch Thâm: Người anh em, anh hơi có chút nóng nảy đấy.] 
[Tần Lễ Sơ: Cậu muốn dỗ phu nhân của tôi?] 
Lâm Dịch Thâm bừng tỉnh đại ngộ. 
[Dịch Thâm: Không có! Sao anh có thể nghĩ em như thế? Em chỉ đang lấy ví dụ thôi. Nếu em có vợ, vợ em giận em, em chỉ cần hai tuần là có thể dỗ được vợ về. Không phải nói em muốn đi dỗ phu nhân của anh, em dỗ vợ anh kiểu gì được?] 
Lâm Dịch Thâm cảm thấy mình còn oan hơn cả Đậu Nga. 
Nhưng bị người anh em kề dao uy hϊếp hai lần, anh ta nhịn xuống nỗi oan lớn hôm nay. 
[Dịch Thâm: Lát nữa anh muốn cùng phu nhân mình làm gì?] 
[Tần Lễ Sơ: Không làm gì hết.] 
[Dịch Thâm: Anh như vậy là không được đâu. Cuối tuần khó có được, anh lại không bận việc, đương nhiên phải làm chút gì đó, đi xem kịch nói, nghe nhạc kịch, hoặc là triển lãm 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-hong-hon-toi/3427696/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.