Bạch Nhạn không nói gì mà chỉ lắc đầu, từng giọt nước mắt lăn xuống gò má.
- Nói cho anh biết, cậu ấy gấp thế nào? – Khang Kiếm nhìn cô bằng ánh mắt trìu mến.
- Chuyện đó… không quan trọng. – Bạch Nhạn cắn môi, lắc đầu nguây nguẩy.
- Vậy chuyện gì mới quan trọng? – Lúc hỏi câu hỏi này, tim Khang Kiếm run lên, một niềm vui vô bờ bến cuộn trào như ngàn cơn sóng cả.
Bạch Nhạn bỗng òa khóc rồi nhào vào lòng anh, ghì chặt lấy cổ anh, vùi đầu vào đó:
- Khang Kiếm, xin lỗi, em xin lỗi…
Hai cánh tay Khang Kiếm cứng đờ trong không trung, nhưng chỉ một giây sau anh cũng ôm lấy cô, nhẹ nhàng vỗ về lên lưng cô.
- Cô bé ngốc nghếch này, không sao đâu, không sao đâu mà. – Anh cứ lẩm bẩm mãi, khóe mắt cũng nóng lên.
Anh ngẩng đầu lên nhìn trần nhà hít một hơi thật sâu, thật sự là không sao hết, chỉ cần cô có thể bước ra khỏi thế giới khép kín của mình, nhận ra anh, yêu thương anh thì dù ấm ức đến mấy, đợi chờ đến mấy anh đều có thể chịu đựng được.
Nước mắt của Bạch Nhạn ùa ra như đê vỡ, rơi mãi không ngừng.
Cô khóc một lúc, ngẩng đầu lên nhìn anh rồi lại vùi mặt vào lòng anh khóc tiếp.
Chiếc áo sơ mi trắng của anh ướt đẫm nước mắt nước mũi của cô, nhưng anh cũng mặc kệ, chỉ ôm chặt lấy cô, để cô khóc cho thỏa.
Từ sau khi Thương Minh Thiên qua đời, cô chưa từng rơi một giọt nước mắt nào, tất cả bi thương đều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-hong-giay/205419/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.