Đảo mắt đã hết một năm, thời thế rối ren, hương vị ngày Tết cũng không tròn đầy. Tầm này năm trước đèn lồng đã giăng cao, mà giờ đây lại chỉ còn mấy con phố lớn phồn hoa mới treo đèn lồng, trơ trọi mấy chụp, chẳng có không khí vui mừng, cũng chẳng thể nào vui nổi.
Thời tiết chuyển lạnh, trên đường có không ít người chết đói, còn có mấy xác vẫn còn là trẻ nhỏ. Người tuần phố chở thi thể đi, chất hết vào hố đã đào bên ngoài thành, những kẻ đó liệu còn sống hay không chẳng ai hay biết, mà cũng chẳng có ai đến xem. Cứ ném hết xuống hố nếu chưa chết mà tỉnh lại thì có thể bò lên, nếu có bị thi thể vùi sâu vậy coi như có tỉnh thì vẫn toi đời.
Bách Mỹ Như cũng có vài người bạn ở Thượng Cảng, mấy cô là một hội các cô tiểu thư con nhà khá giả tụm lại với nhau, cùng dựng lều ở khu dân nghèo, mời người nấu cháo cứu tế người nghèo.
Cô biết nhà mình chẳng mấy sẽ rời khỏi Thượng Cảng, vì vậy còn nhờ Bách Dịch hỗ trợ, tài trợ một tòa cô nhi viện.
Nhưng chỉ như muối bỏ biển, bọn họ người cứu thì ít, người chết lại nhiều.
Bạch nhị cũng chi một khoản mua mấy căn nhà để cho dân nghèo ở, không tính tiền thuê nhà. Phải đến khoảng bảy mươi hai khách đến trọ, một tòa sẽ có rất nhiều người ở, trong số họ còn có người mở tiệm hàng ngay trong chính tòa nhà, để kiếm thêm chút tiền trang trải.
So với cuộc sống khó khăn của người dân, việc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-hong-dong-hoang/976250/chuong-84.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.