Từ xưa tới nay chuyện hoang đường nhất chính là đám con cháu thế gia. Những thú vui thông thường đối với bọn họ thì chẳng có gì vui thú, vì vậy mở ra lối riêng, ham thú phổ biến, thường thấy nhất chính là mối quan hệ nam nam. Hiện tại đám công tử bột nếu không bao đào kép nam thì sẽ chẳng có mặt mũi nào, như thể ra ngoài giao thiệp với người ta sẽ không thời thượng.
Nhưng các cậu ấm bao con hát là chuyện vui, còn hai người đàn ông có máu mặt qua lại với nhau, ấy lại là tai tiếng.
Bách Dịch thoáng ngẩn ra: “Nhị gia đang đùa tôi đấy à?”
Bạch nhị bật cười, trong điều cười có thói khinh thường sâu đậm: “Cậu cả Bách nhìn tôi trông giống người thích nói đùa lắm ư?”
“Cậu cả Bách khí chất phi phàm, Bạch nhị vừa gặp đã yêu, nguyện tay nắm tay cùng cậu cả, cậu có bằng lòng chăng?”
Bách Dịch lên tiếng khước từ: “Vân Đình tuy vui lắm, nhưng đã có người thương nên khó lòng đáp lại, sợ phải phụ ý tốt của Nhị gia rồi.”
Bạch nhị không cười nữa: “Người thương.”
Bách Dịch đang định cất lời, Bạch nhị đã sầm mặt nói: “Nếu đã vậy, tôi cũng không nên giành giật tình yêu. Cậu cả cứ tự nhiên.”
Nói xong câu này, Bạch nhị đi thẳng. Cứ thế theo theo lẽ thường có người xúm lại quanh hắn, muốn chuyện trò với hắn. Ở Thượng Cảng, Bạch nhị chính là một vị vua không ngai, hắn không chỉ có tiền, có người mà còn có lính riêng của mình, ngay cả phòng tuần bộ cũng đều là người của hắn.
Quảng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-hong-dong-hoang/976237/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.