Một buổi sáng vô cùng bình thường, Nghiêm Lăng tỉnh dậy từ trong cơn mơ. Hắn mở mắt ra ngoảnh đầu lại, nhìn Bách Dịch đang lặng yên nằm bên cạnh mình. Mỗi sớm tỉnh dậy chuyện đầu tiên hắn làm chính là xác nhận Bách Dịch vẫn đang ở đây, cho dù hàng ngày Bách Dịch vẫn còn đó nhưng sự hoảng loạn trong lòng hắn chẳng hề vơi đi.
Hắn luôn có cảm giác – sớm muộn gì Bách Dịch sẽ rời xa hắn.
Dù là ngày ngày ở bên nhau, nhưng nỗi hoảng hoạn vẫn dấy lên không gì có thể kiềm chế được.
Đây đã là năm thứ năm họ ở bên nhau, năm năm thấm thoắt đã qua, thời gian như nước chảy.
Một đôi tay bất ngờ vòng ôm lấy, Bách Dịch thở ra một hơi khoan khoái: “Không ngủ chút nữa à?”
Nghiêm Lăng cúi đầu hôn nhẹ lên trán Bách Dịch, giọng nói trầm trầm và đầy cuốn hút: “Cũng hơn bảy giờ rồi, dậy ăn uống thôi.”
Mấy năm nay Bách Dịch đã nuôi ra cái tật nằm lì giường, anh nhắm mắt lại, giọng nói còn mang theo ngái ngủ: “Tôi ngủ thêm chút nữa.”
Nghiêm Lăng vén chăn ra, nhẹ nhàng rời phòng.
Họ đã chuyển đến tầng ba của một ngôi nhà khác, có ba phòng ngủ, một phòng khách, một nhà bếp và hai phòng vệ sinh. Đã một năm từ ngày khí hậu trở nên bình thường, đất đai khôi phục sức sống, thôn này đã trở thành “thành phố” của họ.
Thỉnh thoảng cũng sẽ có người ở thành phố khác ghé qua, nhưng cũng chẳng trao đổi gì nhiều.
Vốn chỉ là một thôn mấy chục người, bây giờ cũng đã thành một thành
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-hong-dong-hoang/976235/chuong-69.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.