Cuối cùng bão tuyết cũng qua đi, nhiệt độ ổn định lại, ít nhất đã có thể mặc áo khoác lông đi ra ngoài một lúc. Mùa đông năm trước Nghiêm Lăng với các anh em khác đều phải chống chọi với giá rét đi tìm vật tư, nhưng vật tư thiếu hụt, nơi nào cũng giống nhau, thường vừa lạnh vừa đói, đúng tình cảnh ăn đói mặc rét.
Nhưng năm nay lại khác biệt, họ đã tìm được một nơi dừng chân, ở thôn này còn có thể trở thành nền tảng đầu tiên cho sự phát triển của họ.
Không cần phải thấp thỏm ngày đêm, cũng không cần phải hoang mang làm thế nào vượt qua được khoảng thời gian lạnh giá nhất.
Ở một nơi khi mà mạng người không có giá trị, họ không còn quá nhiều sức lực để đi tưởng nhớ người đã khuất. Chỉ có nhìn về phía trước mới có thể sinh tồn, những người bi quan khốn khổ ngày hôm qua đều đã chết.
Diệp Minh hà hơi, chà hai tay, sương trắng từ miệng gã bay lên.
Phùng Vân cầm một cái bánh trong tay đang ăn đến là nghiêm túc. Mặt gã bị gió rét thổi cho đỏ bừng, da dẻ như nứt nẻ cả ra, nhưng gã đã sớm thành quen, không cảm thấy ngứa cũng chẳng cảm thấy đau.
“Hai hôm nay đại ca trông phơi phới nhỉ.” Diệp Minh hết chuyện nói bâng quơ.
Phùng Vân gật gù: “Hiếm thấy đại ca như vậy.”
Trong ấn tượng của mọi người, Nghiêm Lăng lúc nào cũng sầm mặt, luôn thận trọng bình tĩnh, khiến cho họ luôn có cảm giác an toàn khi đi theo, nhưng cũng có loại cảm giác giác xa cách không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-hong-dong-hoang/976233/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.