🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Edit: phuong_bchii

________________

Tân Nhiên liên tục xua tay: "Đừng cảm ơn, đây là công việc của tôi, cảm ơn nữa tôi không có chỗ dung thân."

Làm cảnh sát, làm những chuyện này vốn không có gì đáng trách. Trước kia cũng từng gặp qua bữa tiệc mời, nhưng đều từ chối, thân phận cô ấy nhạy cảm, không tiện đi quá gần với đương sự vụ án, miễn cho rước lấy chỉ trích.

Đương nhiên, cô ấy không phải sợ người đồn nhảm nhí, chỉ là căn cứ chính mình nhận định chuẩn tắc làm việc.

Không thể an toàn cứu Liễu Tư Dực vẫn là tiếc nuối của cô ấy, vốn muốn tới xin lỗi, cuối cùng biến thành được cảm ơn.

Liễu Tư Dực nói một phen khiến cô ấy thoải mái hơn rất nhiều.

Đôi khi sự phân chia giai cấp trong cuộc sống trở nên rõ ràng và cô ấy luôn có thành kiến với thế giới của những người giàu có. Thế giới đối với bách tính bình thường bất công, cô ấy cũng không vui tiếp xúc loại người này, nhưng sau vài lần ở chung, cô ấy phát hiện mấy người này hình như không giống như trong nhận thức của mình.

Không có vẻ cao cao tại thượng, cũng không cần thành kiến nhìn người, các nàng thiện lương, dũng cảm cũng rất có năng lượng tích cực, rất tận tâm, rất thân thiện, rất tốt đẹp.

Cho dù là Lăng Thiên Dục và Kỳ Mộc Uyển xuất thân cao quý như vậy, cũng tản ra khí thế dịu dàng dễ gần, Tân Nhiên lần đầu tiên cảm giác được tốt đẹp không có khoảng cách.

Một giây trước kinh tâm động phách đã sớm vứt ra sau đầu, cô ấy thích bị sự ấm áp này lây nhiễm.

"Có muốn uống một ly không?" Hải Dụ lắc lắc ly rượu.

"Không được, cám ơn, tôi có thể sẽ hành động bất cứ lúc nào, không thể uống." Tân Nhiên không đụng rượu, có say hay không không biết, chỉ sợ rượu sẽ hỏng việc.

Nhưng cô ấy lại rất thích nhìn Hải Dụ nghiêm túc tỉnh rượu, giơ tay nhấc chân tản ra mị lực đặc biệt của phụ nữ làm việc chốn công sở.

Hải Dụ ngước mắt, đối diện với khuôn mặt có chút ngây ngô của cô ấy, nghiêm mặt hỏi: "Mới vừa cứu người còn có hành động sao?"

"Làm sao chị biết?"

"Cô không biết hiện tại người ta thích livestream sao, cô sẽ sớm trở thành đề xuất hot trên một nền tảng video nào đó, còn tưởng rằng nói dối có thể che giấu được."

"À..." Tân Nhiên không biết nói tiếp như thế nào, chỉ có thể vùi đầu ăn, bị Hải Dụ nói đến mặt đỏ bừng, không hiểu sao.

Sớm biết vậy thành thật khai báo được, cô ấy đã quên một đống người vây xem ở trung tâm thương mại, có thể đăng video lên mạng bất cứ lúc nào.

Dù sao đi nữa, đến muộn quả thật không đúng.

Nghĩ vậy, cô ấy nâng ly lên, thành khẩn nói: "Xin lỗi nhé, tôi không nên nói dối không nên đến muộn, chị Hải Dụ, chị đại nhân có rất nhiều, tha thứ cho tôi đi." Nàng ra vẻ tội nghiệp mà nhìn Hải Dụ.

Cái này không xin lỗi còn tốt, vừa xin lỗi liền tức giận không chỗ phát tiết, nghĩ đến cô ấy ở trong điện thoại châm chọc mình, Hải Dụ ném ly xuống, vẻ mặt nghiêm túc.

"Con người tôi trời sinh mặt bài Poker, hơn nữa bụng dạ hẹp hòi thích tức giận, nhìn thấy bão táp hôm nay không? Chính là tôi mặt đen luôn rồi."

Nói xong câu đó, bên ngoài vừa lúc sáng lên một ánh sáng trắng, tiếng sấm ầm ầm vang lên theo, mưa to tí tách rơi xuống, giống như đang hưởng ứng lời nói của Hải Dụ.

Tân Nhiên trừng to mắt, nhất thời cảm thấy cả người sống lưng lạnh, lời này sao lại quen tai như vậy? Cô ấy vô tội nhìn về phía Liễu Tư Dực.

Liễu Tư Dực nhún nhún vai, như không có việc gì cười cười: "Xin lỗi, tôi không cẩn thận mở loa ngoài."

"Tôi bị cô hại chết..." Tân Nhiên lẩm bẩm một câu, hận không thể tìm một cái lỗ chui xuống, thật sự là tự đào mồ chôn mình.

Cô ấy bất giác đỡ trán, lòng bàn tay bị trầy da, vết sẹo cũ trên bàn tay nhìn không sót gì. Hải Dụ lại nhớ tới da tay cô ấy bị nhấc lên, máu thịt mơ hồ, nhất thời ăn không vô.

Không chỉ có Hải Dụ thấy được vết sẹo, Lăng Thiên Dục cũng chú ý tới, cô cười hỏi: "Đội trưởng Tân, công việc của cô nguy hiểm như vậy, có nghĩ tới việc đổi nghề không?"

Thật ra đây là một câu ám chỉ rõ ràng, lấy năng lực của Lăng Thiên Dục, sắp xếp một công việc khéo léo và thu nhập xa xỉ, dễ như trở bàn tay. Tân Nhiên cứu mạng ba đóa kim hoa, đây là ân tình cô vĩnh viễn trả không được, đối với chuyện của Tân Nhiên tự nhiên để ý.

Nhưng Tân Nhiên lại kiên định lắc đầu, "Nếu như mọi người đều cảm thấy làm cảnh sát hình sự nguy hiểm, như vậy ai đi duy trì trị an, bảo vệ nhân dân đây. Xã hội này đối với phụ nữ vốn là bất công, phụ nữ có thể tốt nghiệp từ trường cảnh sát hình sự, đã ít lại càng ít, cho nên tôi càng phải kiên trì."

Kỳ Mộc Uyển ngước mắt, trêu ghẹo nói: "Đội trưởng Tân, cô không phải là nữ quyền chứ?"

"Tôi không phải là nữ quyền, tôi chỉ theo đuổi bình đẳng nam nữ, muốn tôn trọng và đối xử công bằng nhất, đương nhiên, thay đổi sự thật phụ nữ yếu thế và hiện trạng xã hội, tôi không thể làm được."

"Đó là bởi vì giới tính gặp phải bất công?"

"Cũng không phải, thực ra các cô chỉ cần quan sát một chút tin tức thời sự là biết, những tin tức tiêu cực về phụ nữ luôn có yếu tố giới tính, ví dụ như nữ tài xế, sếp nữ, nữ sinh, v.v., nhưng nói đến danh dự, nam giới khen ngợi vĩnh viễn nhiều hơn phụ nữ. Nhưng những năm gần đây, phụ nữ kiệt xuất càng ngày càng nhiều, điều này thật khiến người ta vui mừng." Tân Nhiên nói về sự hào hứng này: "Tôi có hai thần tượng, đều xuất thân từ thành phố A, một người là nữ thẩm phán, một người là nữ luật sư, hai người hiện tại mặc dù đã lui về tuyến hai, nhưng vẫn âm thầm làm công ích."

Lăng Thiên Dục cười khẽ, lột cho Liễu Tư Dực một con tôm, cô biết hai người kia, "Cô nói là nữ thẩm phán mặt sắt Nghiêm Văn Khâm, nữ luật sư công ích, người sáng lập văn phòng luật sư lớn nhất cả nước - Tề Phi."

"Hả? Nhị tiểu thư biết họ sao?"

"Không biết, nghe nói qua, từng tiếp xúc với văn phòng luật sư Tuyên An của Tề Phi, hai người bọn họ đúng là kỳ tài." Trong lúc nói chuyện cô còn không quên liếc mắt đưa tình với Liễu Tư Dực, nhìn chằm chằm nàng.

Liễu Tư Dực lộ ra ý cười, bỏ tôm cô bóc vào miệng, sau đó múc một chén canh hải sản đặt trước mặt Lăng Thiên Dục, nhíu mày, giống như đang nói "Có qua có lại".

Tân Nhiên tự động che chắn hai người này liếc mắt đưa tìn, "Hai vị kia là mục tiêu cũng là động lực của tôi, trước kia bắn súng và hít xà đều bại bởi bạn học nam, sau đó tốt nghiệp tôi phá vỡ kỷ lục trường học, hiện tại cảm thấy những thứ kia không có gì khó, chỉ cần bền lòng có thể kiên trì."

Nói đến hít xà, người tập thể hình như Liễu Tư Dực hăng hái, "Cô có thể hít xà bao nhiêu cái?"

"Khoảng 200 cái."

"200??" Kỳ Mộc Uyển sợ hãi than không thôi, "Phụ nữ làm 200 cái thật khó lường."

"Cho nên đàn ông có thể làm được, phụ nữ chúng ta cũng không thể thua kém."

"Khi nào thì dạy tôi kỹ xảo, tôi hít xà không giỏi lắm, nhiều nhất là 20 cái. Hiện tại chỉ có thể làm Pilates đơn giản và luyện tập phục hồi sức khỏe." Liễu Tư Dực và Tân Nhiên tìm được đề tài chung, hai người bắt đầu nghiên cứu thảo luận chuyên ngành trong lĩnh vực thể hình, Kỳ Mộc Uyển cũng tham dự vào, chia sẻ tâm đắc của mình.

Đề tài nhảy vọt rất lớn, ba người thành một nhóm, ba người khác cứ như vậy bị bơ đẹp.

Tân Nhiên bởi vì bị thương nhiều, học qua một ít phương thuốc cổ truyền, cũng dạy cho Liễu Tư Dực. Mấy người vốn đang ăn cơm trực tiếp rời khỏi bàn cơm, bắt đầu chỉ đạo động tác.

Lăng Thiên Dục mặc dù không nói gì, nhưng vẫn chăm chú lắng nghe, ngay cả lúc Liễu Tư Dực đang học động tác, cô cũng nhìn chằm chằm không chớp mắt, thậm chí trong lòng yên lặng ghi nhớ.

Cô phát hiện Liễu Tư Dực không chỉ đau đầu gối, còn có thể thường xuyên vuốt ve ngực vai bị thanh thép đâm thủng lúc trước, miệng vết thương trước sau trong ngoài khâu hơn trăm mũi, hiện tại nhớ tới trong lòng đều còn sợ hãi, mỗi lần nhìn thấy chỗ nàng bị thương, Lăng Thiên Dục đều quặn đau.

"Cô có thể thử nhấc chân và móc mũi chân khi hít lên, cơ bắp này có thể luyện tập đầu gối và chân dưới, một bên 20 lần, thay phiên nhau, cái này có thể tập thể hình và phục hồi, nhưng tiêu hao thể lực rất lớn." Tân Nhiên nói xong ngồi trên sàn nhà làm mẫu một lần.

Liễu Tư Dực nghiêm túc quan sát, ghi nhớ trong lòng: "Phương pháp này đúng là nhất cử lưỡng tiện, sao cô biết nhiều vậy, trường cảnh sát dạy à?"

"Bị thương lâu thành y, tôi trước kia nhé, đã từng đi bắt những kẻ săn bắn trái phép, bị bẫy thú kẹp vào, bị thương đến xương, lâu không đi được, cũng là nhờ phục hồi chức năng cộng với tự mình tìm hiểu tài liệu và học hỏi từ những thầy thuốc trung y."

"Bẫy thú kẹp??" Lam Doanh trừng to mắt, bưng đĩa hải sản đi tới, vừa ăn vừa hỏi: "Tôi có thể xem miệng vết thương không? Là loại công cụ bén nhọn chúng tôi quay phim sao?" Cô nàng chỉ thấy những thứ đó ở phim trường.

"Không khác những thứ đó là mấy." Tân Nhiên kéo ống quần lên, chỉ thấy phía trên mắt cá chân mười cm có một vết sẹo cũ thối rữa, giống như bị kim cương điện bắn thủng, da bốn phía xoắn cùng một chỗ, nhìn thấy mà giật mình.

Ánh mắt Hải Dụ dừng lại trên vết thương của cô ấy, nhíu chặt mày, dời đi tầm mắt. Cô ấy rầu rĩ uống một ngụm rượu, bất giác uống hết một ly rượu vang đỏ.

Cô ấy đột nhiên nhớ tới vết đao trên vai Tân Nhiên, từ tay đến cánh tay rồi đến mắt cá chân, trên người nữ nhân này rốt cuộc có bao nhiêu vết thương? Thấy được đã nhiều như vậy, nhìn không thấy chỉ sợ số cũng đếm không hết.

Cái gì gọi là vỡ nát, đây mới là... Hải Dụ thở sâu một hơi, tâm tình không khỏi không tốt.

"Ôi, trông có vẻ đau quá." Lam Doanh rụt vai, không thể tưởng tượng Tân Nhiên đã trải qua chuyện gì.

"Đau quen rồi cảm thấy không có gì, nghề này của chúng ta bị thương là chuyện thường như cơm bữa, đừng nhìn đừng nhìn nữa,  ghê lắm, ảnh hưởng đến sự thèm ăn." Tân Nhiên cười cười vô vị, người khác nhìn trông chuyện vô cùng nặng nề, cô ấy lại bình thản nói tiếp, cảm giác đau đớn đã sớm theo gió mà tan, những vết thương cũ này cũng giống như mọc ở nơi khác.

Lăng Thiên Dục trêu ghẹo nói: "Mỗi người phụ nữ đều rất để ý thân thể của mình, cô đây chẳng hề để ý cũng không sợ dọa đến người yêu tương lai sao?"

"Nhị tiểu thư, cô đừng ghẹo tôi nữa, loại người mỗi ngày xách đầu ở lưng quần như tôi, làm sao có thể có người yêu. Tình cảm là chưa từng nghĩ tới, kết hôn là không có khả năng, hại mình hại người, tôi tình nguyện phá án nhiều hơn một chút." Tân Nhiên cười thả ống quần xuống, luôn ở tuyến đầu chiến đấu, cô ấy không muốn có vướng bận gì, nếu như có thể, người kia tốt nhất đừng xuất hiện đi.

Hải Dụ mặt không chút thay đổi nói: "Tôi thấy cũng đúng, miễn cho mỗi ngày lo lắng hãi hùng, vết thương cũ chưa lành lại thêm vết thương mới, lúc nào cũng có thể vứt bỏ mạng sống, cũng không phải run rẩy, ai có thể chịu đựng được?"

"Ha ha, cô còn biết run M sao?" Lam Doanh mừng rỡ thiếu chút nữa sặc, Hải Dụ nghiêm túc nói một số từ ngữ và truyện cười, có chút tương phản manh.

"Tôi có quê mùa như vậy sao???"

"Không..."

Hải Dụ nói, Tân Nhiên không thể chối cãi, nhưng cũng không cười nổi.

Tâm trạng mất mát giống như tác động đến vết thương cũ, cô ấy cúi đầu xoa xoa vết thương, cảm thấy có chút đau âm u. Tuy rằng vết thương cũ đã lành, nhưng vừa đến trời mưa sẽ xuất hiện di chứng, địa phương thương gân động cốt thỉnh thoảng vẫn sẽ có cảm giác.

Nhà hàng yên tĩnh, có thể nghe thấy rõ ràng tiếng mưa to bên ngoài.

Nhìn Tân Nhiên xoa vết thương, Lăng Thiên Dục chìm vào trầm tư, có phải vết thương cũ tái phát dẫn đến khó chịu hay không?

Cô nhỏ giọng hỏi: "Tân Nhiên, vết thương cũ của cô có đau vào ngày mưa dầm không?"

"Sẽ, đặc biệt là gần vết thương."

"Làm như thế nào mới có thể giảm bớt đây?"

Tân Nhiên nhìn Liễu Tư Dực một cái, nhất thời hiểu được ý đồ của cô ấy, "Loại triệu chứng này người xưa gọi là thiên âm, mổ quá tổn thương nguyên khí, giống như Hồng tỷ trải qua phẫu thuật lớn như vậy ít nhiều sẽ có chút di chứng, cô thử dùng thùng gỗ ngâm chân, dùng dầu xoa bóp cho cô ấy, có lẽ có thể khá hơn."

"Thì ra là thế." Lăng Thiên Dục cảm thấy mình quá ngốc, đạo lý đơn giản như vậy lại không nghĩ tới, thật đúng là cho rằng nàng là đi đường gây nên.

Tân Nhiên nhìn Lăng Thiên Dục, nhịn không được sinh lòng mềm mại, cô ấy lần đầu tiên cảm nhận được phương thức biểu hiện "cưng chiều".

Có thể trong lúc lơ đãng một động tác, một câu nói, một biểu cảm nhỏ.

Ông trời để cho phụ nữ sinh ra, có lẽ chính là vì cái đẹp, vì ấm áp, vì yêu.

Lo lắng cho một người là cảm giác gì? Giống như nhị tiểu thư trong lòng tràn đầy chỉ có Hồng tỷ, nâng đối phương ở trong lòng bàn tay lại là loại cảm giác gì đây? Được cưng chiều sẽ rất hạnh phúc sao?

Tân Nhiên lần đầu tiên nghĩ vậy, ánh mắt không tự chủ được liếc về phía Hải Dụ.

"Mọi người từ trên bàn ăn xuống đất, bây giờ có thể từ dưới đất trở về không? Bữa tối chủ đề tập thể hình còn chưa ăn xong đâu." Hải Dụ nói xong, mọi người mới phát hiện trên bàn chỉ còn lại một mình cô ấy dùng cơm.

Chỉ là gần đây Hải Dụ nói chuyện cực kỳ thú vị, giống như biến thành người khác, là tâm trạng tốt hay là nguyên nhân khác? Không biết.

Liễu Tư Dực hăng hái hiên ngang mà nói: "Bọn em trở về liền, sau này có thời gian em còn phải học tập nhiều với đội trưởng Tân, hy vọng chân khỏe lại có cơ hội luận bàn thêm vài cái." Nàng còn nhớ rõ ngày xảy ra chuyện, Tân Nhiên thả người nhảy lên, động tác lơ lửng nhảy vào buồng lái, liền mạch lưu loát, linh hoạt mạnh mẽ, khiến người ta khâm phục.

"Được chứ, nghe nói Hồng tỷ có thể dễ dàng tay xé lưu manh."

"Bộ dạng bây giờ của tôi xé lưu manh là không được, xé rau còn được."

"Phụt!" Lam Doanh lại thiếu chút nữa sặc, đêm nay xảy ra chuyện gì, Hồng Tâm và Hải Dụ biến thành người kể truyện cười??

Tân Nhiên che miệng khẽ cười, khuôn mặt thanh tú, lộ ra vẻ dịu dàng, cô ấy hoàn hảo trung hòa sự cương nghị và nhu hòa của phụ nữ, khi làm việc có tác phong thủ đoạn sắt đá, mềm cứng không ăn, trong cuộc sống cô ấy chỉ là một cô gái bình thường.

Tối nay Hải Dụ ít nói, chỉ là thỉnh thoảng ánh mắt sẽ liếc về phía cô ấy, lúc này mới có thể từ nét mặt của cô ấy bắt được hơi thở mềm mại.

"Không nghĩ tới, Hồng tỷ còn là người kể truyện cười ẩn nấp nhân gian đấy?" Tân Nhiên lúc nói chuyện không cẩn thận đối diện với ánh mắt của Hải Dụ, cứ như vậy trong nháy mắt, giống như gió lướt qua tâm hồ, chậm rãi nổi lên gợn sóng.

Còn chưa kịp tinh tế thưởng thức loại tâm tình này, điện thoại Tân Nhiên liền vang lên.

"Lão đại, cá lớn đã xuất hiện, chúng ta nên thu lưới rồi."

Tân Nhiên sắc mặt đột biến, đột nhiên đứng lên, "Lập tức xin lệnh bắt giữ, thông báo tổ một tổ hai hành động, tôi lập tức tới đây." Vừa nói xong cô ấy sờ thấy trên lưng thiếu đồ, lại dặn dò: "Giúp tôi mang theo súng."

Cúp điện thoại xong, cô ấy cầm áo khoác lên, vội vàng nói: "Xin lỗi các vị, tôi có việc gấp phải đi trước." Vụ án này theo mấy tháng, khiến người ta nhìn chằm chằm lâu như vậy rốt cuộc cũng có manh mối.

Không kịp giải thích, cũng không kịp dừng lại lâu một chút, cô ấy chạy khỏi nhà hàng, lúc đi tới cửa, cô ấy ngừng vài giây, quay đầu nhìn Hải Dụ một cái thật lâu, giống như là một hồi tạm biệt im lặng, Tân Nhiên cười nhạt, khắc ở mi mắt Hải Dụ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.