Lần đầu tiên buông gậy ra, Liễu Tư Dực có chút hồi hộp, Lăng Thiên Dục dắt nàng, cho nàng rất nhiều sức mạnh. Nàng nhớ Hoa Mỹ Kỳ từng nói, rất nhiều lúc con người không thể nào vượt qua chướng ngại vật trong lòng, thói quen ý thức sẽ làm cho mình cảm thấy không đứng lên được.
Thực ra, sức mạnh của con người là vô hạn.
Phía sau bức màn kia cất giấu điều gì, Liễu Tư Dực muốn tự tay vạch trần.
Khoảng cách mấy mét ngắn ngủi, nàng tin tưởng mình có thể đi qua, tựa như đã từng lần đầu tiên chống gậy đến bên cạnh Lăng Thiên Dục.
Rất khó, nhưng không có gì là không thể.
"Chậm thôi, chúng ta không vội." Cánh tay Lăng Thiên Dục cong thành 90 độ, giống như một cái giá đỡ, để Liễu Tư Dực có thể tùy ý bám lấy, kéo.
Bước chân cô rất chậm, kiên nhẫn chờ Liễu Tư Dực, từng chút từng chút dời bước về phía trước.
Ánh đèn vàng nhạt, mờ mịt vờn quanh vách tường bị che khuất, cảm giác thần bí đập vào mặt, giống như có một sợi dây thừng vô hình kéo Liễu Tư Dực đi về phía trước.
Bối cảnh âm nhạc dần dần nhỏ đi, tất cả mọi người an tĩnh chờ đợi, không ai quấy rầy các nàng.
Thế giới dường như yên tĩnh, Liễu Tư Dực có thể nghe thấy rõ ràng hơi thở của mình, nàng dường như đã quên mọi người và mọi chuyện xung quanh, bên tai chỉ có giọng nói của Lăng Thiên Dục.
Hai người tay trong tay, giống như bước trên thảm đỏ, tập trung ngàn vạn ánh mắt, đi về phía lễ đường hôn nhân.
Đột nhiên, một ý nghĩ mới nảy sinh trong lòng Lăng Thiên Dục.
Có lẽ tình cảm giữa các nàng, còn có thể thăng hoa một chút, các nàng nên đi hướng chung cực lãng mạn và hạnh phúc.
Chỉ cần cô có thể nghĩ đến, đều muốn làm.
Bởi vì, Liễu Tư Dực là toàn bộ thế giới của cô.
Sức mạnh trên chân vẫn không đủ, có chút run rẩy. Liễu Tư Dực đi thật cẩn thận, Lăng Thiên Dục dắt bình tĩnh, cô tin tưởng Tư Dực có thể luôn kề vai sát cánh cùng cô.
"Đằng sau cái này là cái gì?"
Dưới sự nâng đỡ của Lăng Thiên Dục, Liễu Tư Dực rốt cuộc cũng chạm vào vách tường, nàng tò mò lại có chút kích động, không biết Lăng Thiên Dục lại chuẩn bị bất ngờ như thế nào.
Nàng phát hiện, từ sau khi ở bên nhau, Lăng Thiên Dục vất vả dỗ mình vui vẻ, tạo ra các loại bất ngờ. So ra, mình ngược lại có vẻ cứng nhắc không đủ lãng mạn, không giỏi biểu đạt, làm đều là việc nhỏ bé không đáng kể.
"Em vạch rs xem sẽ biết." Lăng Thiên Dục thần thần bí bí, ngay cả Lam Doanh bọn họ cũng tò mò: "Hồng, chị mau vạch ra đi, em cũng muốn biết là cái gì, cũng không cho đụng vào."
Bên cạnh rèm có một sợi dây kéo, Lăng Thiên Dục đặt tay nàng lên, trong mắt cười bao hàm tình yêu, "Hy vọng em thích."
Liễu Tư Dực mỉm cười, tuy rằng còn chưa biết là cái gì, nhưng nhất định sẽ là thứ nàng thích.
Lăng Thiên Dục chuẩn bị bất ngờ, nhất định là tốt trong lòng nàng.
Tay nàng nắm chặt sợi dây, thoáng dùng sức kéo một cái, rèm che như thác nước chảy xuống, một bức tranh sơn dầu lãng mạn ngày thu đập vào mắt.
Đèn đuốc góc đường, xe cộ trên đường, người qua đường linh tinh, đều trở thành điểm xuyết. Nhân vật chính trong tranh chỉ có bóng lưng mảnh mai, ô đỏ ở phía trước nàng như ẩn như hiện, lác đác vài nét bút, vừa đủ để tôn lên cảm giác của toàn bộ bức tranh.
Người phụ nữ cầm ô giống như đang chờ đợi cái gì đó, khiến bóng lưng người phụ nữ dừng bước.
Hai người tựa như bốn mắt nhìn nhau, tuy rằng không thấy rõ biểu cảm, lại làm cho người ta cảm nhận được thoáng nhìn đã vạn năm tốt đẹp. Khoảnh khắc kia, thời gian dường như đình trệ, vào mùa mưa nhỏ, thời khắc đẹp nhất, gặp được người trên trái tim kia.
Mỹ nhân như họa, họa như tiên cảnh, tình yêu và tốt đẹp trong lý tưởng, đều giấu ở ngòi bút, xử lý từng đường nét, cho dù chỉ là một chiếc lá cũng theo hướng gió ngày đó, bay ở bốn phía.
Liễu Tư Dực nhìn bức tranh, xuất thần một hồi lâu, cảnh tượng này quá quen thuộc, ngày đó tâm tình nàng cực độ bất ổn, trước khi chuẩn bị rời đi, tạm tránh mũi nhọn. Lăng Thiên Dục giống như cảm nhận được tâm trạng của nàng, thần kỳ xuất hiện trên cây cầu kia.
Bức tranh nghệ thuật này chiếm cả mặt tường, dung hợp với phong cách trang trí của quán bar, vừa không quá phô trương, cũng sẽ hấp dẫn ánh mắt người ta.
Người phụ nữ bên trong, người quen thuộc đều biết là Liễu Tư Dực, không quen thuộc cho rằng đây chỉ là nguyên tố trong tranh mà thôi.
Liễu Tư Dực rất thích, nhìn chằm chằm không chớp mắt, một lát cũng không rời mắt. Nàng không biết Lăng Thiên Dục hoàn thành những thứ này khi nào? Bức tranh này, không thể nào hoàn thành trong một tháng?
Dựa theo thời gian mà tính, đoạn thời gian đó Lăng Thiên Dục vẫn bận rộn đối phó tam phòng mới đúng, sau đó mình gặp chuyện không may, cô hẳn là cũng không rảnh giày vò những thứ này.
Nhưng nàng không biết, đối với Lăng Thiên Dục mà nói, nàng quan trọng hơn. Tất cả bận rộn cũng không phải lấy cớ, vì chiếm được nụ cười của nàng, Lăng Thiên Dục cái gì cũng bằng lòng.
Dùng cái gì an ủi trái tim vỡ nát của Liễu Tư Dực lúc ấy, không phải ngôn ngữ, không phải lời ngon tiếng ngọt, không phải thề non hẹn biển, mà là bù đắp tiếc nuối, đưa lên tâm ý, cảm nhận cảm giác của nàng, cho nàng thứ nàng cần nhất.
Đây chính là cách Lăng Thiên Dục yêu nàng.
Liễu Tư Dực khẽ chạm vào, từng nét từng nét vẽ đều nhập vào lòng nàng, cảm động, ấm áp hóa thành chua xót tràn ngập trong mũi.
Sau khi xảy ra chuyện, mình trở nên càng thêm đa sầu đa cảm.
"Thích không?" Lăng Thiên Dục dịu dàng nói bên tai.
"A, không nhớ rõ lắm, vẽ lâu lắm rồi, em biết chị không phải chuyên nghiệp mà, không thể so với mẹ, em xem qua..." Lời còn chưa dứt, Liễu Tư Dực ôm eo cô, hôn một cái thật sâu.
Cái gì cũng không muốn nói, cũng không biết nói như thế nào, một nụ hôn cũng đủ để biểu đạt. Trước mặt nhân viên cũ, không sợ gì cả.
Môi kề môi, hai trái tim dựa vào nhau, các nàng nghe được nhịp tim của nhau.
Liễu Tư Dực ôm lấy cổ của cô, hôn xong thâm tình chân thành chăm chú nhìn Lăng Thiên Dục, mặt mày khẽ nhếch, chân thành nói một câu: "Cám ơn ~"
Lăng Thiên Dục dưới ánh đèn chiếu rọi phá lệ quyến rũ, cô một thân màu trắng thanh thuần ưu nhã, làm cho khuôn mặt như hoa đào của cô càng thêm đỏ.
Khóe môi cô nhếch lên, vòng quanh eo Liễu Tư Dực: "Còn nói cám ơn với chị à?"
"Lời cảm ơn này cũng không phải là lời cảm ơn trên mặt chữ."
"Ồ? Còn có ý gì nữa?" Lăng Thiên Dục nhìn chằm chằm nàng, Liễu Tư Dực thản nhiên cười, trong mắt lộ ra vẻ dịu dàng như nước, phản chiếu khuôn mặt tuyệt mỹ của Lăng Thiên Dục, gần như là một câu nói chưa suy nghĩ, thốt ra:" Còn có em yêu chị."
Tim Lăng Thiên Dục bỗng nhiên lỡ một nhịp, chỉ cảm thấy thình thịch không thể khống chế. Đỏ ửng trên mặt trở nên càng sâu, phảng phất xuân sắc hoa đào rực rỡ, bị gió xuân thổi qua, ánh đỏ thiên địa.
Cô nhất thời ngượng ngùng che mặt, cố gắng lấy tay hạ nhiệt độ trên mặt, thường ngày đều là cô thổ lộ rõ ràng, chủ động xuất kích tạo ra các bất ngờ, đột nhiên bị ba chữ thần thánh trong miệng Liễu Tư Dực kia, làm cho xấu hổ không chịu nổi.
Các nàng ở bên nhau đến nay rất ít nói ba chữ này, cũng không cố ý phiến tình, chỉ là tình đến chỗ sâu, tự nhiên mà lộ ra.
Đối với Lăng Thiên Dục lúc này mà nói, em yêu chị, câu trả lời tốt nhất không phải chị cũng yêu em, mà là...
Tiến vào trong lòng Liễu Tư Dực, chim nhỏ vẫn dựa sát vào nhau, nói với nàng: "Yêu chị thì làm vợ yêu của chị đi."
Mang theo một chút trêu chọc, cũng là một loại hứa hẹn cùng mong đợi.
Lam Doanh ở bên cạnh rít lên vài cái, khẽ nói với Hải Dụ: "Chẳng lẽ không phải nhị tiểu thư giống vợ hơn sao? Chị xem bộ dạng nhược thụ của cô ấy kìa."
"Nhược thụ là có ý gì?" Hải Dụ nghiêm túc hỏi.
"À... chính là, chính là..." Lam Doanh bỗng nhiên không biết nên giải thích như thế nào, cho tới bây giờ chưa từng cùng Hải Dụ phổ cập qua chuyện tình cảm và tình dục giữa phụ nữ, cô ấy không biết cũng bình thường.
"Ngầm hiểu, suy một ra ba, chưa từng ăn thịt heo còn chưa thấy heo chạy?"
"Chị nói em là heo?"
"Chị không nói em... các em~" Hải Dụ cố ý kéo dài đoạn kết, ánh mắt còn liếc về phía Kỳ Mộc Uyển, Lam Doanh nói không lại cô ấy, bản thân quả thật có chút giấu đầu lòi đuôi, bây giờ cô nàng và Kỳ Mộc Uyển cũng một lời khó nói hết.
Bất ngờ biến thành cơm chó, để cho một đám người chống đỡ cả đêm. Không ai kinh ngạc về xu hướng tính dục của Liễu Tư Dực, từng là nhân viên của Rose, đều tự đáy lòng kỳ vọng nàng hạnh phúc, mặc kệ người cho nàng hạnh phúc là nam hay nữ.
Chua nhất chính là Lăng Thương Bắc, Hải Dụ chú ý tới sự mất mát của anh, trêu ghẹo nói: "Đến bây giờ anh vẫn còn ghen sao?" Mang theo vài phần tò mò, không biết sau khi trải qua nhiều chuyện như vậy, Lăng Thương Bắc đối với Hồng Tâm là một loại tình cảm như thế nào.
Cô ấy càng thêm tò mò, đã từng yêu sâu đậm một người, mắt thấy người khác có được, là một loại chua xót như thế nào?
"Đây là một bộ phim thần tượng không có nam chính, mà tôi từ đầu đến cuối đều là nam phụ, còn là một nam phụ không có tỷ lệ ủng hộ không có khán giả, haizz..." Lăng Thương Bắc buồn bã mất mát, rầu rĩ uống một ly rượu, không có cảm giác làm sao có thể đây?
Vừa chua vừa chát rồi lại không thể làm gì, có chút vui vẻ, cũng có chút ngưỡng mộ.
"Được rồi được rồi, đừng cảm động chính mình nữa, có chút chấp niệm là thâm tình, có chút chấp nhất là gánh nặng, không chấp nhận cũng được." Hải Dụ làm người đứng xem, nói đến người khác thì đạo lý rõ ràng.
"Cô chưa từng trải qua đương nhiên không hiểu, ôi, kiểu nữ cường nhân trong công việc như cô không thể cảm nhận được cái cảm giác tình cảm sâu đậm này đâu."
Hải Dụ lườm anh một cái, nhất thời không muốn nói tiếp, "Được, anh tự rót tự uống thì tốt hơn."
Không biết nói chuyện phiếm thì không nói chuyện phiếm, đây không phải là biến tướng cười nhạo cô ấy còn là cẩu độc thân sao? Ế từ trong bụng mẹ thì sao? Cô ấy vinh quang!
Buổi khai trương đơn giản hôm nay chỉ nhằm vào người trong cuộc, quán bar còn có mấy vị trí trống, chỉ là Lăng Thiên Dục đã sắp xếp xong. Nhân viên pha chế rượu, nhân viên bánh ngọt, nhân viên pha cà phê đều đã đến nơi, còn có một vị trí quản lý, cô mời Tiểu Tứ dưới lầu công ty đã từng gặp Liễu Tư Dực một lần.
Cậu ấy là một nhân tài toàn diện, quản lý quán cà phê đâu vào đấy, trông có vẻ không bắt mắt, nhưng làm việc rất hiệu quả.
Có thể làm việc cho Liễu Tư Dực, cậu ấy miễn bàn có bao nhiêu vui vẻ, chỉ là vị trí của cậu ấy sẽ chỉ là chủ quản, Rose sẽ không có quản lý nữa, vị trí kia chỉ thuộc về mình Trương Tiểu Võ.
Lăng Thiên Dục hiểu được nỗi đau trong lòng Liễu Tư Dực, lúc trang trí, phỏng theo văn phòng đã từng để lại cho Trương Tiểu Vũ một gian, mặc dù không bao giờ có người ngồi ở bên trong nữa, nhưng Rose vĩnh viễn có bóng dáng và hơi thở của cậu.
Liễu Tư Dực muốn, Lăng Thiên Dục làm được, đây chính là linh hồn ăn ý không cần nói cũng biết giữa hai người.
Buổi khai trương tràn ngập cảm giác nghi thức kết thúc, Liễu Tư Dực đi khắp từng ngóc ngách của lầu một, tất cả chi tiết đều ăn sâu vào lòng, Lăng Thiên Dục rất hiểu nàng, rượu mua cùng với thiết kế thực đơn, thậm chí phối hợp màu sắc phong cách trang trí, đều rất phù hợp với thẩm mỹ của nàng.
Văn nghệ không mất đi ưu nhã, đơn giản không mất đi thời thượng, đi vào nơi này là có thể dỡ xuống mệt mỏi, thời gian dường như có thể chậm lại. Âm nhạc, ánh đèn, rượu, nụ cười của mỗi người, phong cảnh của mỗi góc, kết hợp lại chính là New Rose.
Khiến bước chân mỗi người chậm lại, để bên cạnh chính mình, cảm nhận cuộc sống, nhìn một chút người cùng phong cảnh bên cạnh. Đây chính là triết lý kinh doanh của New Rose, trong trang trí và môi trường, Lăng Thiên Dục đã làm được.
Làm người ta bất ngờ chính là, cầu thang thông tới phòng bao, trải lên một tầng đèn cầu vồng. Đây là một tổ thiết bị điều khiển đèn cảm ứng theo bước chân, sau khi giẫm lên toàn bộ cầu thang sẽ biến thành màu cầu vồng, Lăng Thiên Dục còn tự tay viết bốn chữ "Dạo bước cầu vồng".
Mỗi người đều kinh ngạc trước suy nghĩ kỳ diệu của Lăng Thiên Dục, lại không biết cô làm sao làm được chu đáo như vậy, bất ngờ vui mừng, tỉ mỉ đến mức làm cho người ta thán phục.
Thiết kế cầu thang cầu vồng này là muốn không mưu mà hợp với rượu cầu vồng, cô đã từng không rõ, vì sao rượu đặc sắc như vậy không lấy ra bán, rượu tốt lại tràn ngập sắc thái thần bí như vậy, Liễu Tư Dực xem tâm trạng mà điều chế.
Tất cả là vì tình yêu ẩn giấu đằng sau cầu vồng.
"Cầu vồng, có phải có ý nghĩa gì khác sao?" Hải Dụ tò mò hỏi.
Lam Doanh cười thần bí: "Chị Hải Dụ, nếu có một ngày chị hiểu được hàm nghĩa của cầu vồng, có lẽ sẽ hiểu được tình yêu, sau đó ba chị em chúng ta sẽ lại hợp thể trở thành người cùng đường."
"Có ý gì?"
"Không thể nói, đây là bí mật, cần chính chị lĩnh hội."
Hải Dụ nhìn ánh đèn bảy màu kia, vầng sáng mỗi màu sắc đều rất dịu dàng, tựa như sức hấp dẫn của phụ nữ, khiến người ta muốn dừng mà không thể dừng, đẹp mà không yêu.
Thế giới cầu vồng trông như thế nào? Hải Dụ thất thần nhìn hành lang cầu vồng, đột nhiên nhớ tới Tân Nhiên hôm naycó mời nhưng không có mặt, đến bây giờ vẫn còn trong trạng thái mất liên lạc.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]