Lăng Thiên Net bởi vì vấn đề quyết sách của tầng quản lý tối cao, dẫn đến công ty liên tục thua lỗ, cạnh tranh ác liệt tùy ý giảm giá, trái với luật lệ, thông qua hội đồng quản trị nhất trí quyết định, bãi miễn vị trí chủ tịch của Lăng Quốc Chương, tiến hành đình công giữ chức xử lý Lăng Thương Thiên, tất cả mọi chuyện sẽ do hội đồng quản trị trực tiếp quản lý.
Lăng Thương Thiên tựa như bốc hơi khỏi nhân gian, không ai có thể liên lạc với cậu ta. Lăng Quốc Chương giống như con kiến trên chảo nóng, lo lắng hãi hùng, ông ta cảm giác mình hai mặt thụ địch, đã bị ép đến bước đường cùng, con trai không ở đây, ông ta giống như trở nên hai bàn tay trắng.
Ông ta phải làm chuẩn bị chút gì đó, phải chừa cho mình một con đường lui.
Lăng gia bởi vì hoạt động của tam phòng và ô dù đã bị ngàn người chỉ trích, Lăng Xương Khiếu càng thân bại danh liệt, toàn bộ tập đoàn Lăng Duệ trở thành mục tiêu chê cười, thậm chí gặp phải xã hội đại chúng thóa mạ, hiện tại nghiệp vụ tập đoàn thẳng tắp lao dốc, cổ phiếu lỗ lã, mỗi ngày tổn thất trên trăm triệu đô la Mỹ.
Lăng Xương Khiếu bệnh không dậy nổi, nhắm mắt làm ngơ, cũng không muốn lúc mất hết thể diện xuất hiện ở bất cứ nơi nào, tất cả mọi chuyện đều ủy quyền cho hội đồng quản trị xử lý, vào thời điểm mấu chốt này, Lăng Thiên Dục lại đưa ra yêu cầu hợp táng cha mẹ, ông không từ chối, cũng không thể nói không.
Lần nữa trở lại biệt thự Lăng gia, đã cảnh còn người mất, toàn bộ dinh thự có chút vắng vẻ cô đơn, ngay cả hoa viên cũng giống như thiếu chút sức sống.
Cái nhà này, tựa như bị người ta vét sạch, chung quy chỉ còn lại có thể xác, khiến người ta thổn thức.
Liễu Tư Dực cùng Lăng Thiên Dục trở về, cô lên lầu, Liễu Tư Dực đang chờ ở dưới lầu.
Lăng Xương Khiếu ngủ trên ghế nằm ở thư phòng, ông đã từng sắc mặt hồng nhuận, trong một đêm già đi rất nhiều.
Lâm Hoàn cẩn thận lấy gia phả ra, đó là tộc trưởng mới có thể có được, cũng là thứ Lăng Xương Khiếu coi như báu vật.
"Nhị tiểu thư, tên mẹ cô, lão gia đã thêm vào, mời xem qua." Ông ấy cung kính nâng qua, đây là gia quy của Lăng gia, không vào gia phả thì không thể vào phần mộ tổ tiên, lúc trước Lăng Xương Khiếu cực lực phản đối hôn sự này, dưới cơn thịnh nộ không có viết tên Dư Tâm Ngữ vào, mới có chuyện sau này không thể hợp táng với Lăng Quốc Thao.
Giấy ố vàng lộ ra cảm giác niên đại nồng đậm, nhưng đóng gói vẫn rất tinh xảo, Lăng Thiên Dục lần đầu tiên xem gia phả, nâng ở trong tay giống như nặng ngàn cân, đây chính là cái gọi là gia phả của đại gia tộc?
Cũng bởi vì cái gọi là truyền thừa và hương khói này, để cho phụ nữ Lăng gia địa vị thấp, cũng bởi vì cái hình thức phong kiến bảo thủ này, để cho mẹ ôm hận mà chết?
Lăng Thiên Dục hận không thể một mồi hỏa thiêu nó, không chỉ phẫn nộ với tổn thương của nó đối với cha mẹ, còn bởi vì biến tướng này liên lụy đến Tư Dực nhận hết tra tấn.
Cô chậm rãi lật đến phần nhị phòng, đập vào mắt đầu tiên chính là "Lăng Thương Dục" có chút xa lạ kia, đó giống như là cái tên không liên quan đến mình, không có một chút cảm giác thân thiết.
Nhưng khi nhìn thấy tên cha mẹ viết cùng một chỗ, mũi cô cay cay, mẹ nhất định rất vui mừng, chịu đựng lâu như vậy, đợi nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng đoàn tụ với cha.
Cô thở dài một hơi, khống chế tốt cảm xúc, đang định khép lại thì, trong lúc vô tình lướt tới danh sách đại phòng, thiếu Lý Hân Dao.
Bác cả lại không có ở trong gia phả sao? Bà ấy là con dâu trưởng của Lăng gia, con dâu ông nội thích nhất, sao lại không có tên?
Mẹ là bởi vì không được sủng ái, bị kỳ thị mới không có tư cách đi vào, bác cả không nên chứ, không vào gia phả nghiêm túc mà nói, cũng không thể tính là người Lăng gia, vì sao chứ?
Lăng Thiên Dục nghi ngờ không thôi, nhưng cũng không hỏi ra, nhàn nhạt nhìn lướt qua, cô trả lại gia phả, "Cám ơn ông nội."
"Khụ khụ khụ~" Lăng Xương Khiếu ho khan vài tiếng, Lâm Hoàn hai tay nhận lấy, một lần nữa đặt vào trong két sắt trong thư phòng, lại từ bên trong lấy ra một phần đồ vật khác.
"Con đã xem ngày rồi, ngày mốt hạ táng, chuyện còn lại con sẽ tự mình làm tốt, ông bảo trọng." Lăng Thiên Dục hơi cúi người, vội vã rời đi, bởi vì Liễu Tư Dực còn ở dưới lầu chờ mình.
"Tha cho tứ phòng." Ông chịu không nổi lại có một phòng bị nhổ tận gốc, đối với Lăng Thiên Dục, ông cũng mất đi phán đoán, ông không biết cháu gái này đến tột cùng có bao nhiêu năng lượng, còn để lại bao nhiêu chiêu chưa dùng.
Chỉ là cảm thấy cô có năng lực phá huỷ toàn bộ Lăng gia, cho nên vào giai đoạn có thương có lượng, ông vẫn là hi vọng giữ được tứ phòng. Ít nhất, không thể để cho cháu trai có chỉ số thông minh cao nhất, năng lực mạnh nhất gặp chuyện không may.
Lăng Thiên Dục cười khẽ: "Ông nội, ông lo lắng nhiều rồi, Thiên Lăng Net và Lăng Thiên Net đều là của Lăng gia, cho dù xuất hiện cục diện cạnh tranh ác liệt, cùng lắm chỉ là song vương tranh bá mà thôi, ai thắng ai thua đều giống nhau."
"Ông nói tha cho tứ phòng, là muốn con tha cho ngũ đệ của con."
Nghe ông nhắc tới Lăng Thương Thiên, vẻ mặt Lăng Thiên Dục chợt thay đổi, nụ cười biến mất ở khóe miệng, áp suất cả người đều thấp xuống.
Lăng Xương Khiếu hơi ngồi thẳng người, Lâm Hoàn điều chỉnh vị trí thoải mái cho ông, cũng đưa phần thư cổ phần kia tới.
Ông muốn cùng Lăng Thiên Dục làm một cuộc giao dịch.
"Đây vốn là phần thuộc về ba con, hiện tại thuộc về con."
Lăng Thiên Dục đưa tay nhận lấy, mở ra nhìn một chút, là thư tặng cổ phần tập đoàn Lăng Duệ, bên trong viết rõ 15% cổ phần quy trực tiếp quy vào danh nghĩa của cô.
"Không phải là 10% sao?"
"5% còn lại là của con." Nói xong ông lại ho khan vài cái, không có sức nằm trở lại gối dựa.
Ông vậy mà bắt đầu phân chia cổ phần, vốn quyền thừa kế hẳn là rơi vào trên người một người, hôm nay tam phòng tứ phòng thường xuyên xảy ra chuyện, ông là lo lắng Lăng gia sụp đổ sao? Muốn đối xử công bằng?
Không đúng, ông hẳn là muốn nói điều kiện gì đó với mình, thiên hạ không có bữa cơm nào miễn phí, Lăng Thiên Dục có chút hứng thú nhìn ông, "Nghĩ đến ông nội quyết định anh minh, sớm đã phân rõ cổ phần, con là người đầu tiên lấy được."
"Con thông minh như vậy, hẳn là biết ông nội muốn cái gì."
"A..." Lăng Thiên Dục cười lắc đầu, như cô nghĩ, Lăng Xương Khiếu lấy lòng cô là vì cái khác.
"Mặc kệ ông tin hay không, ngũ đệ mất tích không liên quan gì đến con."
Lăng Xương Khiếu quả thật không tin, thời điểm mấu chốt này, ông cũng không muốn cùng Lăng Thiên Dục náo loạn nữa, dù sao Lăng gia người có thể đảm nhiệm kế thừa vị trí chủ tịch chỉ còn lại có cô và Lăng Thương Bắc.
Cô thậm chí còn cao hơn một bậc.
Nói không tiếc mới là giả, ông từng thật lòng muốn nâng đỡ Lăng Thiên Dục chậm rãi đi lên, cũng không nghĩ tới tình thế sẽ phát triển đến mức không thể cứu vãn, cũng không ngờ Lăng Thiên Dục làm việc lại quyết tuyệt như vậy, vì một nữ nhân đuổi tận giết tuyệt người thân của mình, vì báo thù, vứt bỏ toàn bộ sản nghiệp gia tộc ra sau.
Ông không tranh chấp với Lăng Thiên Dục, chỉ lộ ra nụ cười hiền lành hiếm có, nói: "Ông nội tin tưởng con, nhưng cũng hy vọng con nhớ rõ, mặc kệ đã từng có bao nhiêu bất công và tổn thương, tam phòng cũng nhận được báo ứng, con cũng hoàn thành di nguyện của Tâm Ngữ, ông hy vọng con nhớ rõ bọn họ là anh em ruột cháu trai của ba con, cũng là người thân của con."
Giữ người sống, bỏ người chết.
Lăng Thiên Dục cười lạnh, vốn nên là chuyện giết người đền mạng, bị ông nói nhẹ nhàng bâng quơ. Cha cô chết thảm, chung quy đã là kết cục đã định không thay đổi được cái gì, Lăng Xương Khiếu không muốn lại mất đi con trai và cháu trai, cô có thể hiểu.
Nhưng mà, Lăng Thương Thiên là đao phủ làm hại Tư Dực, sao có thể dễ dàng buông tha, huống chi ai có thể bảo đảm cậu ta sẽ không làm ra chuyện gì.
"Ông nói rất đúng, người một nhà vốn không nên như thế, chỉ là, rốt cuộc là ai không buông tha ai, ông thật thấy rõ sao?" Lăng Thiên Dục lại muốn rời đi, Lăng Xương Khiếu lại nói: "Ông muốn gặp người phụ nữ kia."
"Người phụ nữ kia?"
"Liễu Tư Dực."
Lăng Thiên Dục nhíu mày, nắm tay siết chặt, vẻ mặt không tình nguyện. Cô đưa Liễu Tư Dực trở về là muốn trông chừng một tấc cũng không rời, muốn trước tiên chia sẻ tin tức tốt, cũng không phải muốn cho Lăng Xương Khiếu cơ hội đánh bại từng cái một.
Chẳng lẽ ông còn muốn uy hiếp Tư Dực hay sao?
Đang lúc cô muốn từ chối, Lâm Hoàn mở miệng: "Nhị tiểu thư, lão gia chỉ muốn nói vài câu chuyện gia đình với cô Liễu, bây giờ quan hệ của cô ấy với cô chúng tôi đều biết, coi như là người một nhà phải không?"
Lúc nói chuyện Lâm Hoàn cho Lăng Thiên Dục ánh mắt ý bảo, Lăng Xương Khiếu đến nay không biết thân tín gần nhất bên cạnh mình là người của Lăng Thiên Dục, ông ấy đi ra ngoài hòa hoãn bầu không khí, ngược lại làm cho Lăng Thiên Dục yên tâm không ít.
"Vậy để con gọi cô ấy lên, ông chờ một chút."
Trước khi hoàn toàn trở mặt, Lăng Thiên Dục vẫn muốn sắm vai cháu gái tốt.
Liễu Tư Dực vẫn lẳng lặng chờ đợi, cho dù căn nhà này trông có chút trống trải, vẫn làm cho người ta có một loại cảm giác sóng lớn cuồn cuộn.
Trong nháy mắt, nàng sẽ nhớ tới Lăng Thương Thiên không rõ tung tích.
"Tư Dực."
Cô quay đầu, Lăng Thiên Dục cười đi tới, nắm tay cô đặt trong lòng bàn tay vuốt ve vài cái, mới nói: "Ông nội muốn nói với em vài câu, chị đưa em lên."
"Được." Liễu Tư Dực mặt không đổi sắc, chỉ ung dung trả lời.
Từ thang máy lên lầu ba, Lăng Thiên Dục vẫn nắm chặt tay Liễu Tư Dực, "Mặc kệ ông ấy nói gì, vào tai này ra tai kia."
"Em biết rồi, yên tâm đi."
"Lỡ như nói lời gì khó nghe..." Lăng Thiên Dục suy nghĩ các loại khả năng, vẫn là có chút không yên tâm, dù là biết Lăng Xương Khiếu sẽ không tổn thương nàng, cũng sẽ nhịn không được lo lắng.
"Có lời khó nghe mà em chưa từng nghe qua, còn sợ cái này?"
"Nhưng mà..."
"Thiên Dục." Liễu Tư Dực nhéo ngón út của cô, khóe miệng nhếch lên độ cong duyên dáng: "Sóng gió lớn đều đã tới, còn sợ cái gì?"
Nàng đi qua Quỷ Môn Quan, lại ngồi liệt trên xe lăn, so với những thứ này, đối mặt với Lăng Xương Khiếu có tính là gì.
"Chị chờ em." Lăng Thiên Dục nắm chặt tay nàng, Liễu Tư Dực chỉ vỗ nhẹ mu bàn tay cô, được Lâm Hoàn dẫn vào thư phòng.
Đôi mắt mệt mỏi của Lăng Xương Khiếu nâng lên, tầm mắt dừng ở xe lăn thì ánh mắt sáng ngời, chăm chú nhìn nàng, "Lại gặp mặt rồi, Liễu Tư Dực." Lần đầu tiên ông đứng đắn gọi tên nàng như vậy.
"Chào chủ tịch Lăng."
"Ha ha ha, dựa theo quan hệ hiện tại của cô với Thiên Dục, cô cũng nên gọi ta một tiếng ông nội mới đúng, chủ tịch xa lạ quá." Lăng Xương Khiếu giả mù sa mưa cười, vẻ mặt hòa ái dễ gần, nhưng Liễu Tư Dực lại thấy được sự giảo hoạt trong đôi mắt này, nàng mặt không chút thay đổi trả lời:" Xin lỗi, tôi gọi không được."
Lăng Xương Khiếu tươi cười cứng ở trên mặt, rất nhanh khôi phục như thường, "Nghĩ đến mấy đứa nó chính là thích kiểu kiêu ngạo và quật cường này của cô."
"Ông muốn nói gì, xin cứ nói thẳng đi."
"Ha ha ha, yên tâm, ta không phải tới làm khó dễ cô, chỉ là trước kia gặp mặt chưa từng gặp qua cô, lần này trở thành người trong nhà nói chuyện với cô vài câu."
Liễu Tư Dực đối với ông trong lòng đề phòng, không dễ dàng nói tiếp, những lời dối trá không liên quan, nàng cũng không muốn đáp lại.
"Cô quả thật có vài phần sắc đẹp, ít nói tính tình ổn định, cao ngạo nhưng cũng lương thiện, trà trộn vào quán bar cũng không lạc tục, chẳng trách Tiểu Bắc, Tiểu Dục, thậm chí Tiểu Thiên đều rất thích cô."
Liễu Tư Dực mặt mày giương lên, biểu tình trước sau không thay đổi, nàng thản nhiên nói: "Ông hiểu lầm rồi, tôi coi Thương Bắc là anh trai, cùng ngũ thiếu gia không quen càng không có bất cứ quan hệ gì."
"Ồ? Thôi được." Nàng không thừa nhận không sao, Lăng Xương Khiếu dẫn tới đây, có thể đi vào vấn đề chính, "Bất kể thế nào, cô đã là một phần của Lăng gia chúng ta, lão ngũ gần đây không thấy bóng dáng, ta nghĩ Tiểu Dục có lẽ biết nó ở đâu? Không bằng cô khuyên nhủ con bé, để lão ngũ trở về, ít nhất để cho tứ phòng hòa thuận."
"Ông cảm thấy Thiên Dục giấu ngũ thiếu gia?"
Lăng Xương Khiếu không tin chuyện này không có liên quan đến Lăng Thiên Dục, ông vẫn duy trì vẻ mặt ôn hòa muốn nói lời khách sáo, các nàng không thừa nhận không sao, điểm đến dừng chắc hẳn cũng nghe được rõ ràng.
Liễu Tư Dực bất đắc dĩ lắc đầu: "Ông thật sự không hiểu chị ấy."
"Là ai giấu lão ngũ, trong lòng mấy đứa biết rõ." Lăng Xương Khiếu chu toàn có chút mất đi kiên nhẫn, ông nhiều lần buông thân phận, nhượng bộ, không muốn lãng phí môi lưỡi nữa, ông hy vọng cuộc nói chuyện hôm nay có thể có hiệu quả.
"Nếu như ông đã nói xong, vậy tôi xin phép đi trước."
Liễu Tư Dực trước sau không kiêu ngạo không siểm nịnh, cũng không muốn giải thích nhiều về chuyện này, nhưng Lăng Xương Khiếu xem ra lại coi trời bằng vung, ông có chút tức giận.
"Cô mất đi hai chân ta thật lấy làm tiếc, nhưng cô nhất định sẽ không muốn mất đi càng nhiều phải không, gia hòa vạn sự hưng, Lăng gia đã mất đi quá nhiều, bây giờ bấp bênh, chịu không nổi bất luận đả kích gì, hiện tại mỗi người mạnh khỏe mới là quan trọng nhất, không phải sao?" Ông vừa đấm vừa xoa, tưởng duy trì phong độ trưởng giả, lại muốn cảnh cáo Liễu Tư Dực nên biết tốt xấu.
Liễu Tư Dực nghe ra giọng điệu uy hiếp của ông, cúi đầu nhìn thoáng qua hai chân, cười khổ: "Ông nói đúng, mất đi hai chân rất đau khổ, khoảnh khắc bị thép đâm xuyên thân thể kia, tôi cũng đi Quỷ Môn Quan một chuyến, mệnh tôi rẻ mạt, đương nhiên không thể so sánh với tam thiếu gia bọn họ, chỉ có điều trải qua nhiều như vậy, tôi đã không biết mình còn có thể mất đi cái gì."
"Cô là thân thể đau đớn, mà ta mất đi con trai và cháu trai của mình, ta đau lòng! Cô có biết cảm giác bất lực không? Một nhà chúng ta một nhà bời vì cô mà tan thành mảnh nhỏ, bởi vì cô mà sinh tử nội đấu, tiêu hao gia nghiệp, gần như tiêu vong, cô không cảm thấy côn nên bồi thường chút gì sao?"
"Bồi thường?" Liễu Tư Dực cảm thấy buồn cười, là nàng bị Lăng Thương Vũ bắt cóc, là Lăng gia vận dụng ô dù xúc phạm hình pháp, tại sao nàng giống như còn thành tội nhân, thật đúng là mỉa mai.
"Chỉ cần lão ngũ không có việc gì, ta sẽ không can thiệp cô và Thiên Dục, còn có thể cân nhắc để cho con bé kế nhiệm chủ tịch, Liễu Tư Dực, cô nghĩ cho rõ, ta là ông nội ruột của con bé, hai đứa muốn bên nhau lâu dài, cũng nhất định cần ta chấp nhận."
"Ồ... " Liễu Tư Dực không nói gì nhìn ông, "Ông thật đúng là tự tin bùng nổ, tôi và Thiên Dục ở bên nhau là chuyện của chúng tôi, không liên quan gì đến người khác."
Không nghĩ tới trải qua nhiều chuyện như vậy, Lăng Xương Khiếu còn chưa hoàn toàn tỉnh ngộ, vẫn cuồng vọng như vậy, tự cho là đúng như vậy. Ông một bên mặt □□, một bên vai phản diện, chỉ vì bảo vệ một Lăng Thương Thiên?
Lăng Xương Khiếu bị lời của nàng chọc giận, vốn muốn nói chuyện đàng hoàng, không nghĩ tới đàm phán thất bại như vậy, thái độ của Liễu Tư Dực ác liệt như vậy, lại không biết điều như vậy, cuối cùng để cho ông lộ ra bộ mặt thật.
"Cô đừng tưởng rằng Tiểu Dục lên ngôi, ta ngã bệnh liền bó tay hết cách, ta có biện pháp tách các người ra."
Liễu Tư Dực cũng không cam lòng yếu thế: "Có biện pháp ông làm hết sức có tác dụng, nếu như tôi chủ động rời khỏi Thiên Dục đó là chuyện của tôi, nếu như tôi không muốn rời đi, ai cũng chia rẽ không được, bao gồm cả ông!"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]