Từ khi Lăng Xương Khiếu giao tập đoàn xây dựng cơ sở vào tay Lăng Thiên Dục, cô bắt đầu chậm rãi lập uy ở công ty mới, Lăng Thương Bắc thân ở chức vụ phó tổng giám đốc, trong ngoài cũng phải chiếu ứng rất nhiều chuyện, hơn nữa ảnh hưởng từ vụ án của Lăng Thương Vũ, mỗi ngày bận rộn đến ngay cả cơ hội thở dốc cũng không có.
Nhưng mặc kệ bận rộn bao nhiêu, cô đều dành thời gian gửi tin nhắn cho Liễu Tư Dực, thỉnh thoảng lặng lẽ dùng giọng nói làm nũng vài câu, xin chú ý và quan tâm.
Liễu Tư Dực lựa chọn trả lời, hiếm khi mới có thể gửi giọng nói, trong thời gian vỡ vụn hóa, điều Lăng Thiên Dục chờ đợi duy nhất chính là tin nhắn của nàng. Có đôi khi đợi không được, liền dấn thân vào công việc, chỉ là không nhịn được nhìn điện thoại.
Cô không còn có thể trở lại là chính mình, người đã quên ăn quên ngủ và tập trung hết tâm sức, vì cô nhận ra rằng chưa bao giờ ngừng nhớ nhung.
Ngày thứ bảy Lăng Thương Vũ được bảo lãnh.
Lăng Thiên Dục mới từ phòng họp trở lại văn phòng, mệt mỏi ngồi phịch trên ghế, nghiệp vụ của tập đoàn xây dựng cơ sở đơn giản, nhưng quan hệ giao tiếp quá phức tạp, hơn nữa bên A đều là nhân viên chính phủ, giao tiếp thoải mái như thế nào, xã giao thành thạo như thế nào, là một vấn đề khó khăn.
Cô nhất định phải thăm dò tính tình đối phương từng bước một, còn phải biết trước đối phương, mới có thể chậm rãi nắm tài nguyên xây dựng cơ sở trong tay, nếu ông lão dùng tiền đặt cược lớn như vậy khảo nghiệm mình, vậy cô chỉ có thể dốc hết toàn lực, không hề che giấu.
Tam phòng cơ bản là đồ bỏ đi, sức cạnh tranh nhỏ đi rất nhiều, chỉ cần cô và Lăng Thương Bắc liên thủ phá đổ tứ phòng, liền nắm chắc thắng lợi.
Rất ít người biết rằng, sau khi Lăng Thiên Dục nhận được cổ phần lớn từ Lý Tân Bình, cô đã khởi động kế hoạch phân tán mua cổ phiếu Lăng Duệ từ 100 doanh nghiệp nhỏ mà Hải Dụ chuẩn bị. Cô muốn nắm quyền, thì phải có quyền kiểm soát cổ phần.
Hai công ty của Lăng Duệ, cộng thêm Giải trí Thiên Lăng của mình, Lăng Thiên Dục vượt lĩnh vực, đồng thời khống chế ba tập đoàn lớn, ở giới kinh doanh cực kỳ hiếm thấy. Cô thỉnh thoảng tham gia vào các cuộc họp chiến lược phát triển lớn của Giải trí Thiên Lăng, nhưng rất ít khi xuất hiện, trọng tâm của cô vẫn là Lăng gia.
Mỗi ngày có quá nhiều việc cần Lam Phi Húc phải nhắc nhở, nếu không cô sẽ không nhớ nổi bản thân có mấy cuộc xã giao, nên làm việc nào trước.
Mệt mỏi...... ở vị trí nào lo vị trí đó, cô biết rõ đạo lý này, trước kia vui vẻ với sự nghiệp, hiện tại chỉ cần rảnh rỗi liền muốn lười biếng. Giống như giờ phút này, cô đang chuẩn bị bản phác thảo cho bức tường mới của Rose, còn thiếu bóng lưng Liễu Tư Dực làm điểm nhấn.
Đêm tuyết kia, một cái nhăn mày một nụ cười của nàng đều ở trong đầu mình, Lăng Thiên Dục cho dù nhắm hai mắt lại cũng có thể vẽ ra thần vận của Liễu Tư Dực. Cô chống cằm, bắt đầu vẽ phác họa trên bản vẽ, bản vẽ mới này còn chưa kịp cho Liễu Tư Dực xem, bên trong cất giấu rất nhiều tâm tư nho nhỏ của Lăng Thiên Dục.
Khép bản vẽ lại, chỉ cần lật liên tục, sẽ biến thành ảnh động, động tác và khí chất đi đường kia quả thực giống Liễu Tư Dực như đúc.
Lăng Thiên Dục nhớ nhung muốn chờ Rose mới khánh thành xong, sẽ cùng tặng cho nàng, lại chọn một ngày hoàng đạo, một lần nữa khai trương, mọi thứ liền hoàn hảo.
Đang nghĩ ngợi, Lam Phi Húc mang theo một người đi vào.
"Dục tổng, tứ thiếu gia muốn gặp cô."
Lăng Thiên Dục giương mắt, chậm rải kép bản vẽ lại đặt ở một bên, "Nếu như tôi không tính sai thời gian, hôm nay hẳn là tròn một tuần, cảnh sát không tìm cậu à?"
"Nhị tỷ nhọc lòng rồi, ông nội đã giúp em tìm đoàn đội luật sư tốt nhất." Lăng Thương Vũ ngồi thẳng vào ghế trước bàn làm việc, bắt chéo chân nhìn thoáng qua bốn phía, cười nói: "Văn phòng xây dựng quả nhiên già dặn, sao xứng với người phụ nữ trẻ tuổi xinh đẹp như nhị tỷ chứ, chị vẫn là nên trang hoàng lại, làm cho nó xa hoa khí phái giống như quản cọc.
"Cậu có việc thì nói, không có việc thì đi đi, đừng ở đây quấy rầy tôi."
Lăng Thương Vũ không tức không giận, mấy ngày không gắp cậu ta gầy đi rất nhiều, vành mắt thâm quầng, xương gò má nhô ra, cả người trông không có chút sức sống, so với vẻ hào nhoáng trước đây, giờ cậu ta giống như con chó nhà có tang.
Ngón tay cậu ta ấn vào mũi, tựa như muốn hắt xì, mặc dù là buổi sáng, nhưng cậu ta trông có chút uể oải không phấn chấn, "Kỳ thật em cũng không có chuyện gì, chính là vì đến cuối cùng nhìn sắc mặt đắc ý của nhị tỷ."
"Vậy cậu xem xong có thể đi rồi." Lăng Thiên Dục lạnh nhạt đáp lời, Lăng Thương Vũ cười khanh khách, cười cười ngáp một cái, ánh mắt xảo quyệt lộ ra âm hàn.
"Nhị tỷ, phụ nữ nằm gai nếm mật cất giấu dã tâm bừng bừng như chị cũng không nhiều đâu, nhưng chị cũng không nên để mình xuất hiện điểm yếu."
Nhắc tới từ uy hiếp này, ánh mắt Lăng Thiên Dục tập trung trên mặt cậu ta, Lăng Thương Vũ ngáp liên tục, tựa như mấy ngày không ngủ, chỉ là trong con ngươi sâu thẳm kia không biết cất giấu tính toán gì.
Lăng Thiên Dục cười nhẹ: "Tứ đệ, cậu chắc là hiểu được đạo lý chơi với lửa, làm nhiều bất nghĩa tất tự sát, có chút báo ứng không phải không tới, chỉ là chưa tới thời điểm." Lúc nói lời này, cô lặng lẽ ấn xuống bút ghi âm dùng để họp trong ngăn kéo.
"Hừ, nhị tỷ chị nói rất đúng, người làm chuyện tuyệt tình chắc chắn sẽ có báo ứng, nhưng người chơi với lửa đâu chỉ mình em đâu?"
"Nói như vậy, cậu thừa nhận Rose cháy là cậu phóng?" Lăng Thiên Dục cố ý dẫn đề tài tới nơi này.
"Chị không phải vẫn luôn biết sao, nhưng chị có thể làm gì em, người phụ nữ kia tìm hai tên côn đồ rồi, vừa hay thay em tiêu tai đỡ tội."
"Cậu cho rằng cậu đốt cái quán bar, là có thể ảnh hưởng đến tôi?" Lăng Thiên Dục tiếp tục nói lời khách sáo, thiết ngôn ngữ bẫy.
"Không không không." Lăng Thương Vũ xua tay, khuôn mặt mệt mỏi lộ ra nụ cười mệt mỏi, "Em chỉ là tiểu thí ngưu đao mà thôi, sự thật chứng minh, người phụ nữ kia đau khổ, nhị tỷ quả thật cũng không dễ chịu, ha ha ha."
Ánh mắt Lăng Thiên Dục lạnh dần, quả nhiên là vì thăm dò chính mình, nhìn bộ dáng phiêu phiêu dục tiên của cậu ta, hẳn là vừa mới hít thuốc không lâu, đến lúc này còn dám đụng vào, thật sự là không chết cũng vô dụng.
Cô giận dữ trừng mắt: "Cái này của cậu gọi là giết người không thành."
"Ôi ôi ôi, nổi giận à, đừng nha, lúc chị nên tức giận còn chưa tới đâu, chị em chúng ta, em trai kính trọng chị lắm lắm đó." Lăng Thương Vũ nói rồi cố ý để điện thoại trong túi rơi xuống ghế, nhét vào chỗ tay cầm.
"Cút xa một chút." Lăng Thiên Dục không muốn trả lời nữa, cũng tắt máy ghi âm.
"Được, em cút." Lăng Thương Vũ cười đứng lên, khiêu khích nhìn Lăng Thiên Dục một cái, xoay người ngâm nga hát đi.
"Hôm nay là một ngày tốt, chuyện trong lòng đều có thể thành..."
Lăng Thiên Dục bỗng nhiên ngực đau nhức, trái tim bắt đầu "thình thịch thình thịch" đập loạn, loại cảm giác bất an này giống như đã từng quen biết, lần trước trước khi Rose bốc cháy, Lăng Thương Vũ cũng ngâm nga như vậy.
Tại sao cậu ta lại đắc ý như vậy? Rõ ràng sắp vào ngục tù, còn dám đến trước mặt mình khiêu chiến?
"Người này đúng là không biết tự lượng sức." Lam Phi Húc tức giận trừng mắt nhìn cậu ta, đảo mắt thấy vẻ mặt Lăng Thiên Dục u sầu, "Cô làm sao vậy?"
"Không biết, luôn cảm thấy cậu ta sẽ không vô duyên vô cớ như vậy, trong lòng có chút bồn chồn." Lăng Thiên Dục nói xong mí mắt phải cũng bắt đầu giật không ngừng, cô lo lắng gọi điện thoại cho Liễu Tư Dực.
Chuông vang thật lâu, cũng không có người nghe, ngón tay cô gõ lên mặt bàn, tần suất càng lúc càng nhanh, căng thẳng như run rẩy, người cũng càng ngày càng lo lắng.
Lần đầu tiên không ai nghe, cô chưa từ bỏ ý định, lại gọi một lần nữa.
"Thiên Dục à." Là giọng nói của Lý Hân Dao.
"Bác cả? Tư Dực đâu?"
"Con bé đang giúp bác chuyển đồ, sao vậy, gọi điện thoại gấp như vậy."
Lăng Thiên Dục thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng yên tâm, "Không sao, nhớ cô ấy thôi ạ."
"Con đó, thật không nhìn ra sau khi yêu lại dính người như vậy, một ngày gửi bao nhiêu tin nhắn."
"Sao bác biết con gửi nhiều tin nhắn, rình coi người ta phải không?"
Lý Hân Dao cười cười: "Con bé nói cái điện thoại kia chuyên liên lạc với con, không phải con thì còn có thể là ai?"
Trong lòng Lăng Thiên Dục xẹt qua một tia ngọt ngào, "Bác cả, bác phải giúp con chăm sóc cô ấy thật tốt nhé."
"Được rồi được rồi, bác cúp máy đây." Cách điện thoại, Lăng Thiên Dục nghe ra Lý Hân Dao ghét bỏ, cô bĩu môi, cười cúp điện thoại.
Thế nhưng, trong lòng cô vẫn có chút lo sợ bất an.
"Phi Húc, sắp xếp lại mọi chuyện một chút, lịch trình ngày mai lùi lại, tôi muốn đến chùa Nam Viên một chuyến."
"Ngày mai cô có một cuộc xã giao quan trọng."
"Nghĩ cách đổi hẹn, sắp xếp công việc ngày mai trước, hôm nay tăng ca xử lý xong." Cô muốn đi gặp Liễu Tư Dực, tiêu trừ loại lo lắng này, nếu không cô sẽ đứng ngồi không yên.
Từ sau khi chuyện của Lăng Thương Vũ bị đưa ra ánh sáng, Lăng Thương Thiên liền an phận hơn rất nhiều, Liễu Tư Dực cùng Lý Hân Dao trở về, trải qua vài ngày bình yên.
Mỗi ngày cùng nàng đi chùa miếu tụng kinh niệm Phật, thỉnh thoảng giúp bà ấy gieo hạt cày ruộng, cuộc sống trôi qua nhàn nhã.
Lý Hân Dao có một mẫu đất, trồng chút rau dưa, mùa bội thu lúc nào cũng tặng cho phòng bếp chùa miếu một ít. Tháng ba rau dưa chín, Liễu Tư Dực đang hái trong ruộng, Lý Hân Dao ở nhà chuẩn bị cơm tối.
Gần hoàng hôn, mặt trời chiều đè chặt đường chân trời, ánh sáng mờ kéo dài bóng Liễu Tư Dực dài nhỏ.
"Thái cúc đông ly hạ, du nhiên kiến Nam sơn" nhàn hạ thoải mái trở thành thú vui duy nhất trong cuộc sống gió nổi mây phun, Liễu Tư Dực bắt đầu hướng tới phía sau bình thản như nước này, nàng bắt đầu chờ mong tương lai, tưởng tượng tương lai cùng Lăng Thiên Dục trải qua cuộc sống thế ngoại đào nguyên này.
Chọn một nơi yên tĩnh, xây một ngôi nhà trệt có sân, nước chảy dài lâu.
Nhưng mộng đẹp chưa mơ xong, ác mộng đã bắt đầu.
Khi bỏ rau vào túi, chuẩn bị dọn về, nàng cảm thấy khí lưu bốn phía không đúng. Nương theo một chút ánh sáng hoàng hôn, nàng từ trong bóng tối nhìn thấy có người muốn tập kích chính mình.
Khi cây gậy sắp rơi xuống, nàng nhanh nhẹn lướt qua, chụp ngược tay người nọ, một cú ném qua vai đã hạ gục người đàn ông, cây gậy của một người khác nhanh chóng vung tới, nàng hơi ngửa người ra sau, đồng thời mũi chân đá thẳng cổ tay, người nọ bị đau ném gậy, lập tức Liễu Tư Dực quét chân đè lên vai hắn, người nọ chịu lực quỳ xuống đất, nàng nghiêm mặt hỏi: "Ai phái các người tới?
Người nọ ngã xuống đất nhân cơ hội từ phía sau ôm lấy nàng, Liễu Tư Dực bị hắn ôm thân thể, gót chân sau dùng sức giẫm một cái, bẻ qua ngón tay hắn vặn mạnh một cái, người nọ phát ra một tiếng kêu thảm thiết, sức lực ôm lấy nàng bị suy yếu, nhưng vẫn ôm chặt không buông tay.
Liễu Tư Dực nâng khuỷu tay muốn liên kích, bỗng nhiên cảm thấy sau vai truyền đến cảm giác đau đớn như kim châm, nàng quay đầu, một người khác vừa chích một mũi vào vai nàng.
Nàng còn muốn phản kích, lại phát hiện mình không có chút sức lực nào, ý thức cũng dần dần hoảng hốt, bóng dáng người trước mắt bắt đầu chồng lên nhau, đồ vật trong tầm mắt bắt đầu chậm rãi biến thành màu đen.
Nàng cảm thấy không ổn sâu sắc, trước khi ngất xỉu dùng chút sức lực cuối cùng ném điện thoại xuống đất.
"Mau mau mau, đánh với cô ta cái gì, trực tiếp đâm không phải tốt rồi sao, đau chết tao rồi." Một người trong đó nói đỡ Liễu Tư Dực dậy, một người khác tiến lên hỗ trợ, hai người hợp lực nâng Liễu Tư Dực ngất xỉu đi.
Ở nhà đợi lâu không thấy nàng trở về, Lý Hân Dao lo lắng đi vào trong ruộng tìm kiếm, "Tư Dực, Tư Dực?" Bốn bề không có người, rừng cây nhỏ hai bên cũng không có hồi âm, rau dưa rải rác đầy đất, cẩn thận tìm kiếm, Lý Hân Dao phát hiện điện thoại nàng đánh rơi.
Không ổn...... Lý Hân Dao ngửi được mùi nguy hiểm, vội vàng cầm điện thoại chạy về nhà.
Lăng Thiên Dục mệt mỏi một ngày, lại nổi lên đau nửa đầu, hôm nay còn nghiêm trọng hơn bình thường, cuối cùng chịu không nổi để Lam Phi Húc đi mua thuốc giảm đau.
Cô chưa từng có trạng thái tệ như hôm nay, từ khi Lăng Thương Vũ rời đi, tâm trạng cô luôn không yên, kiểm tra số liệu thậm chí còn sai sót.
"Hôm nay cô xảy ra chuyện gì vậy? Bị thằng nhóc kia nói dăm ba câu đả kích?" Lam Phi Húc ân cần hỏi.
Lăng Thiên Dục lắc đầu, "Không phải bị cậu ta đả kích, mà là tim tôi không hiểu sao lại đau."
"Có phải đã lâu rồi cô không kiểm tra sức khỏe rồi không, hay là đi bệnh viện đo điện tâm đồ?"
"Không cần, từ từ sẽ ổn rồi."
"Vậy tôi xoa bóp cho cô." Lam Phi Húc vừa định giúp cô giảm mệt nhọc, trợ lý vội vàng gõ cửa, "Dục tổng, có cảnh sát tìm cô."
"Cảnh sát?" Cảnh sát tìm cô làm gì? Giờ này hẳn là đi bắt Lăng Thương Vũ lần nữa, cô gật đầu ý bảo, "Cho bọn họ vào đi."
Người tới không ai khác, chính là Tân Nhiên cùng tổ viên của cô ấy. Vì tránh cho Lăng Thương Vũ chạy trốn, bọn họ đã lắp thiết bị theo dõi ở trong điện thoại của cậu ta, nhưng tín hiệu theo dõi này dừng lại ở văn phòng Lăng Thiên Dục một ngày, Tân Nhiên cảm thấy không đúng, mới dẫn người đi lên tra hỏi.
"Lăng nhị tiểu thư, thời hạn bảo lãnh 7 ngày cho tứ đệ của cô đã hết, chúng tôi phải đưa anh ta về."
Lăng Thiên Dục nhìn cô ấy, có chút ý cười: "Đội trưởng Tân cô cũng thật thú vị, bắt người lại đến văn phòng của tôi, tôi còn có thể giấu người sao?"
"Nhị tiểu thư, tôi hy vọng cô phối hợp với cảnh sát, tín hiệu di động của anh ta hiển thị trong phòng làm việc của cô."
Lam Phi Húc nói: "Đồng chí cảnh sát, cô thật hài hước, cô xem phòng làm việc này, là tủ có thể giấu hay là dưới bàn có thể giấu? Không hiểu sao."
Sắc mặt Tân Nhiên đột biến, dựa vào kinh nghiệm xử án và khứu giác nhạy bén của cô ấy, cô ấy cảm giác mình bị chơi.
"Nhị tiểu thư, cô có phiền nếu tôi tìm một thứ không?"
"Các cô có lệnh lục soát không, không có còn dám lục soát văn phòng." Lam Phi Húc muốn ngăn cản, Tân Nhiên lạnh lùng trừng mắt, "Chúng tôi không phải lục soát, là tìm người bị tình nghi, ẻo lả anh còn ngăn cản, tôi sẽ lấy tội cản trở công vụ bắt giữ anh."
"Cô..."
Tân Nhiên trước giờ là tác phong thủ đoạn sắt đá, cô ấy làm công vụ từ trước đến nay mạnh mẽ vang dội, không nể mặt bất kỳ kẻ nào, giọng điệu mạnh mẽ vừa rồi mang theo vài phần uy hiếp bức bách, lại làm cho Lam Phi Húc trong nháy mắt sợ hãi.
Giữa hai lông mày cô ấy lộ ra một cảm giác thanh tú, Tân Nhiên chính khí hồn nhiên mà sinh, cô ấy hoàn toàn không có nụ cười, ánh mắt giống như máy điều tra kiểm tra xung quanh, hai cảnh sát bên cạnh ăn ý đi tìm bốn phía sô pha, chính cô ấy đi tới bên cạnh ghế dựa trước bàn làm việc, nhẹ nhàng liếc mắt một cái, liền thấy được đồ vật.
"Tìm được rồi."
Quả nhiên...... Sắc mặt Tân Nhiên xanh mét, Lăng Thương Vũ quả nhiên xảo quyệt, cô ấy đã xem thường tên công tử này.
Tân Nhiên lấy ra một chiếc điện thoại ném lên bàn, mặt không chút thay đổi nói: "Em trai tốt của cô cố ý để điện thoại ở chỗ cô, trốn tránh sự truy tung của chúng tôi."
"Vậy các cô có thể đi rồi, cậu ta không ở chỗ tôi." Lăng Thiên Dục hạ lệnh đuổi khách, Tân Nhiên lại đứng bất động, "Thỉnh cầu nhị tiểu thư thuật lại tình huống hôm nay anh ta tới tìm cô một lần."
Lam Phi Húc nổi giận: "Các người dây dưa không xong, hai chị em người ta tán gẫu việc nhà cũng phải báo cáo với các người?"
"Phi Húc, đừng có nhao nhao."
"Không phải, đầu cô còn đau..."
Lăng Thiên Dục ngước mắt lên, mang theo vài phần nhuệ khí, Lam Phi Húc phẫn nộ câm miệng, ở một mức độ nào đó mà nói, nữ cảnh sát này cũng coi như biến tướng giúp mình, cô cười nói: "Đội trưởng Tân, cậu ta đúng là tới nói chuyện với tôi, không nói chuyện gì khác, tôi cũng không biết cậu ta để điện thoại ở đây."
"Tôi tin Nhị tiểu thư không nói dối." Tân Nhiên cũng từng xem qua tin tức, Lăng nhị tiểu thư này lên chức, thủ tiêu chính là tam phòng của Lăng Thương Vũ, hai người hẳn là phe đối địch, sẽ không bao che mới đúng, nhưng tại sao để điện thoại ở đây, thật sự khó có thể suy đoán hành vi.
Tân Nhiên không tiện dây dưa thêm nữa, liền dặn dò: "Không quấy rầy cô nữa, Tiểu Nguyên, tháo máy theo dõi trong di động ra."
"Vâng, lão đại."
Mất dấu người, Tân Nhiên cảm thấy có chút phiền toái, cũng chứng minh Lăng Thương Vũ quả thật trong lòng có quỷ, rõ ràng chứng cứ vô cùng xác thực, lại còn thiếu khẩu khí, cô ấy biết có người động tay động chân lại không thể làm gì.
Trong các vụ án trước đây, cản trở hành động luôn là những người được gọi là có tiền có địa vị này, cô ấy cảm thấy mỉa mai, chính mình cầm thuế bọn họ đóng, tận chức tận trách bảo vệ xã hội và nhân dân, nhưng bọn họ lại không biết kiểm điểm, nhiều lần đi ở ranh giới đen trắng, khiêu chiến giới hạn pháp luật.
Nhìn Lăng Thiên Dục bình tĩnh tự nhiên, Tân Nhiên cảm thấy những người này thật sự là máu lạnh, rõ ràng là người thân, lại vì tiền và quyền lực mà trở thành kẻ thù.
Sự tình sắp kết thúc, Tân Nhiên cũng chuẩn bị rời đi, nhưng vào lúc này, điện thoại của Lý Hân Dao gọi tới.
Lăng Thiên Dục bắt máy, giọng nói ôn hòa, mang theo ý cười nhè nhẹ: "Bác cả, sao bác lại gọi điện thoại tới."
Lý Hân Dao ở đầu dây bên kia muốn nói lại thôi: "Tư Dực con bé, liên lạc với con chưa?" Bà ấy còn ôm một tia hy vọng.
"Không có, hôm nay con mới gọi điện thoại, bác bắt máy, quên rồi ạ?"
Lý Hân Dao trong lòng căng thẳng, Lăng Thiên Dục cảm giác không đúng, trầm giọng hỏi: "Rốt cuộc làm sao vậy, bác cả."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]