Vũ hội từ thiện gần như là toàn bộ quá trình đều phát trực tiếp, có thể tới nơi này đều là quan môi và truyền thông nổi tiếng trong nước, quyên tiền cao tới mấy trăm triệu, hơn nữa sức ảnh hưởng của tập đoàn Lăng Duệ ở giới kinh doanh, hàng năm đều làm người ta chú ý.
Chỉ là cây to đón gió, ai cũng không ngờ hôm nay sẽ xuất hiện phiền toái.
Bảo vệ khách sạn không kịp báo cáo trước, đi theo ba cảnh sát đi vào hội trường, người vốn chuẩn bị dùng cơm đều ngừng lại, khó hiểu nhìn người tới.
Trong đó một nữ cảnh sát lấy giấy chứng nhận ra, "Tôi là phó đội trưởng đại đội hành chính khu Tuyên An Thanh Hà Tân Nhiên, xin hỏi Lăng Thương Vũ có ở đây không?"
Ánh mắt đồng loạt chuyển hướng anh em Lăng gia, Lăng Xương Khiếu sắc mặt đột biến, những cảnh sát này lấy đâu ra lá gan dám xông vào hội trường này? Không ai dám lên tiếng, toàn bộ tam phòng biểu cảm đều rất xấu hổ, Lăng Thương Vũ giơ tay, "Là tôi, sao vậy?"
Tân Nhiên cùng hai cảnh sát mặc thường phục tiến lên, "Lăng Thương Vũ, hiện tại chúng tôi nghi ngờ anh có liên quan đến việc buôn bán ma túy, mời anh theo chúng tôi về hỗ trợ điều tra."
"Các người có phải nhầm rồi không?" Lăng Thương Vũ hừ lạnh, cậu ta quen biết bao nhiêu người trong cả hai giới đen trắng, một phó đội trưởng hình sự nhỏ nhoi ở một khu lại dám đến gây rắc rối cho mình, thật sự là không biết trời cao đất dày.
"Không có, đêm nay chúng tôi vừa mới triệt phá một điểm buôn lậu thuốc phiện, có người đã khai ra anh, vẫn là mời anh theo chúng tôi một chuyến." Có lẽ là bởi vì liên quan đến nghề nghiệp, Tân Nhiên làm cho người ta cảm giác một thân chính khí, cô ấy ngữ khí kiên định, ánh mắt cương nghị, làm cảnh sát mới hai năm, cô ấy đã phá án vô số, lập được rất nhiều công, cho nên được đặc cách đề bạt, trực tiếp điều nhiệm khu Thanh Hà.
Lúc này, truyền thông ở hiện trường không ai dám chụp ảnh.
Lăng Thương Vũ cũng không chút hoang mang, chỉ cười nói: "Chắc là hiểu lầm, tôi đi với các người là được, nhưng nếu các người vu oan tôi, tôi muốn cục cảnh sát các người công khai xin lỗi Lăng gia chúng tôi trước mặt truyền thông."
Cậu ta rất thông minh, dăm ba câu hóa giải tình cảnh xấu hổ của mình, cho dù biết mình gặp phải phiền toái, cũng phải giữ thể diện cho gia tộc, cảnh cáo đám người Tân Nhiên, đồng thời cũng cho mình bậc thang xuống.
Ngại hiện trường đều là khách quý, đều là nhân vật lớn có uy tín trong giới thương chính, Lăng Xương Khiếu không thể công khai bao che nhà mình, ngược lại bày ra tư thế nói: "Lão Tứ, con cứ phối hợp với đồng chí cảnh sát cho tốt, yên tâm, ông nội sẽ tìm luật sư tốt nhất cho con."
Những lời này của ông làm sao không phải là vì lập uy.
"Vâng, cháu trai cây ngay không sợ chết đứng." Lăng Thương Vũ cung kính cúi chào Lăng Xương Khiếu, sau đó lại ôm quyền xin lỗi những khách quý khác.
Tân Nhiên đối với loại người có tiền làm bộ làm tịch này, khịt mũi coi thường, cô ấy cũng sẽ không quan tâm những người này có thân phận gì, lai lịch gì, chỉ cần phạm pháp phạm tội, cô ấy cũng sẽ không khách khí.
"Mời."
Lăng Thương Vũ chỉnh lại cổ áo, đi tới bên cạnh Tân Nhiên cười lạnh: "Tôi nhớ kỹ cô rồi, Tân Nhiên."
Tân Nhiên hờ hững liếc cậu ta một cái, "Không nhớ thù tôi nói lại lần nữa, Tân trong tân cần lao tá (cần cù lao động),Nhiên trong chính nghĩa lẫm nhiên (chính nghĩa uy nghiêm)."
"Cô......" Lăng Thương Vũ động động miệng, nhưng vì giữ thể diện nên không nói gì thêm.
Chuyện này xảy ra thật sự bất ngờ, Liễu Tư Dực nhìn về phía Lăng Thiên Dục, hai người rất ăn ý ánh mắt chạm nhau, Lăng Thiên Dục một mắt khẽ chớp, ném mị nhãn, lại lén lút làm động tác buông tay, tỏ vẻ vô tội.
Liễu Tư Dực cúi đầu nhịn cười, lại không tự chủ được nhìn cô, Lăng Thiên Dục giương lên ý cười nghiền ngẫm, tay ôm chéo lại làm hình trái tim.
Thật sự là nghịch, ý cười của Liễu Tư Dực càng sâu, cô cũng không sợ bị người phát hiện, Liễu Tư Dực biết cô có chừng mực, vẫn sẽ sợ lộ ra dấu vết để lại, đành phải thu hồi tầm mắt.
Lăng Thiên Dục vừa bãi miễn vị trí phó tổng giám đốc của Lăng Thương Vũ, không thể nào sẽ tiếp tục làm khó cậu ta, đây không phải quá rõ ràng sao? Nóng lòng cầu thành có đôi khi ngược lại sẽ hoàn toàn ngược lại.
Cô sẽ không làm chuyện dẫn lửa thiêu thân, nhưng trong lòng cũng biết là chuyện gì xảy ra, khi Lam Phi Húc điều tra Lăng Thương Vũ, cảnh sát cũng có một đường dây đi theo đám người kia, có thể người phụ trách chính là Tân Nhiên này, hiện tại thu lưới, tự nhiên sẽ ảnh hưởng đến Lăng Thương Vũ.
Cũng tốt, ông trời đều giúp cô dọn dẹp Lăng gia. Lăng Thương Vũ một bụng nước xấu, bình thường cũng coi như cẩn thận, nhưng lần này đụng phải nữ cảnh sát mềm cứng như vậy, một thân hạo nhiên chính khí, chỉ sợ không dễ dàng thoát thân.
Huống chi, ở đây nhiều người như vậy, ai có thể cam đoan chuyện này sẽ không truyền ra ngoài, nơi này trông có vẻ đều là người có quan hệ tốt, hôm nay là bạn, ngày mai có thể chính là kẻ thù, có đôi khi đâm mình hai nhát thường thường chính là cái gọi là "Bạn".
"Ác giả ác báo, tôi biết ngay lão Tứ sẽ bại trước mấy thú độc hại này." Lăng Thương Bắc cúi đầu nói với Liễu Tư Dực, "Lần này, nó có thể trở về hay không cũng không chắn được."
"Không phải anh chứ." Liễu Tư Dực chuyển mắt hỏi.
Lăng Thương Bắc lắc đầu: "Nó không có uy hiếp gì đến tôi, hơn nữa chỉ số thông minh của nó còn chưa tới mức có thể chỉnh tôi đâu." Dứt lời anh hướng ánh mắt về phía Lăng Thương Thiên.
"Suỵt ~ loại thời điểm này anh đừng nói gì cả."
"Tôi biết, không phải tôi chỉ lải nhải vài câu với em thôi sao, tóm lại người làm việc không thể quá tuyệt tình."
Đáy mắt của Lăng Thiên Dục bất cứ lúc nào cũng có thể tìm thấy Liễu Tư Dực, cảm giác khi hai người bọn họ tới gần, bất giác nhìn qua.
Lăng Thương Bắc cao 1m88, nghe Liễu Tư Dực nói chuyện thì hơi cúi đầu, hai người xì xào bàn tán, từ góc độ này nhìn qua thân mật vô cùng.
Gần quá! Cơn ghen phi tới rất nhanh, Lăng Thiên Dục tức giận đến cắn môi, đáng giận nhất chính là Liễu Tư Dực lại không đáp lại ánh mắt của cô, giả vờ như không có việc gì.
Người phụ nữ này sợ không phải muốn tức chết cô sao? Thật sự là làm người ta phát điên, Lăng Thiên Dục cảm giác mình đã ngâm mình trong vại dấm chua, hoàn toàn không thể dễ dàng tha thứ cho Liễu Tư Dực tiếp lời với người khác.
Cho dù biết đây là gặp dịp thì chơi.
Bác cả này, là thực lực hố cháu gái sao? Biết rõ cô thích Liễu Tư Dực, không biết nghĩ ra chủ ý quỷ quái gì, khiến bản thân tức giận không nhẹ.
Đáng tiếc cô hiện tại phải lấy đại cục làm trọng, không thể đến gần Lăng Thương Bắc, ngược lại phải tới gần Lăng Xương Khiếu, bởi vì cô phát hiện ông lão có thể sắp tức tuyệt bỏ mình.
Lăng Xương Khiếu tức giận đến đau tim, những con cháu bất tài này thật sự muốn ông chết không nhắm mắt mới bỏ qua sao? Tam phòng này thật sự là phế đi, phế đi!
Ông ôm ngực, nhíu mày. Đồng thời, còn phải duy trì phong phạm trưởng giả và chủ nhà, không thể mất lễ nghi, chỉ có thể cố nén.
Nhưng thể diện của Lăng gia đã mất hết, ai giống như bọn họ ba ngày hai bữa tạo ra tin tức nóng, từng chuyện từng chuyện không phải trái pháp luật chính là sự kiện bị người phỉ nhổ không đạo đức.
Tay chống quải trượng của ông run nhè nhẹ, đè nén lửa giận dẫn đến khí huyết công tâm, có chút choáng váng.
Thời điểm mấu chốt, Lăng Thiên Dục tới đỡ lấy ông, "Ông nội, hội trường trước đó giao cho chủ tịch Lưu đi, dù sao ông ấy là hội trưởng quỹ, truyền thông bên kia để cho đại ca đi tạo áp lực, cục cảnh sát bên kia nói vậy chú ba sẽ xử lý, chúng ta về nhà trước đi."
Lăng Thiên Dục sắp xếp đâu vào đấy, khiến trong lòng Lăng Xương Khiếu có chút nắm chắc, ông phát hiện Lăng Thiên Dục tỉ mỉ hơn so với trong tưởng tượng. Sự việc xảy ra đột ngột như vậy, chỉ có cô đã nghĩ kỹ sắp xếp tất cả, cũng phát hiện cơ thể ông khó chịu.
"Ừ, để cho tất cả mọi người về nhà, tam phòng thật sự là vô pháp vô thiên." Lăng Xương Khiếu tức giận khó bình, đối với tam phòng thật sự là chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, nhiều lần phạm sai lầm, liên tục xảy ra chuyện, mặc dù là người khác cố ý hãm hại vu oan, cũng là năng lực của bọn họ không đủ, bị người bắt được nhược điểm, đắc tội với người cũng không có sức đánh trả.
Vẫn là bọn họ vô dụng!
Lấy từ thiện lấy tiếng rửa sạch tiếng xấu cho tập đoàn Lăng Duệ, lần nữa trở thành chuyện cười trong giới. Lăng Xương Khiếu mang theo người Lăng gia vội vàng rời đi, cũng trở thành trò cười và đề tài ăn bánh uống trà của mọi người, có vài người ngoài mặt không nói, nhưng lại mừng thầm trong lòng.
Có phải họa từ trong nhà hay không còn không biết, nhưng Lăng gia đêm nay nhất định không thái bình, nguyên tiêu đoàn viên, lại trở thành một hồi gia huấn.
Gặp phải loại chuyện này, Lý Hân Dao tránh không khỏi muốn trở về, bà ấy giữ chặt tay Liễu Tư Dực nói: "Bác tìm người đưa cháu trở về, ngày mai xem tình hình, sắp xếp như thế nào."
"Không sao đâu bác gái, tối nay cháu đến chỗ chị em, bác không cần lo cho cháu."
Lăng Thương Bắc vội vàng sắp xếp truyền thông, cũng tạm thời không rảnh để ý tới nàng. Tai họa này, ngược lại để cho Liễu Tư Dực cơ hội có thể thở dốc, nàng giả bộ cả đêm, có chút mệt mỏi.
Trước khi rời đi, Lăng Thiên Dục lấy lý do tìm Lý Hân Dao, rốt cuộc tìm được khe hở nói chuyện với Liễu Tư Dực.
"Em đừng quên em còn nợ chị một lời giải thích."
Lý Hân Dao cười khẽ, "Về nhà bác cả nói với con."
"Không cần, bác cả, con muốn cô ấy tự nói với con." Lăng Thiên Dục rất ngạo kiều, cô tức giận, cần dỗ dành.
Liễu Tư Dực mỉm cười thản nhiên, "Được, lát nữa em sẽ giải thích với chị."
"Vậy..." Lăng Thiên Dục liếc mắt đưa tình nhìn nàng, ánh mắt không nỡ, nhưng lại không thể không rời đi, đành phải kéo Lý Hân Dao, "Chúng ta đi thôi, bác cả, ông nội thân thể không khỏe."
Liễu Tư Dực đưa mắt nhìn hai người rời đi, Lăng Thiên Dục ba bước quay đầu lại một lần, trong khoảng cách tầm mắt dần dần đi xa, không buông tha bất cứ góc độ nào có thể nhìn thấy nàng.
Rằm tháng giêng, một đêm trăng tròn bất an. Liễu Tư Dực đi ra khỏi khách sạn, nhìn xe của Lăng Thiên Dục dần dần biến mất, nàng ngẩng đầu nhìn thoáng qua bầu trời đêm không có sao, ngồi xe đến nhà Lam Doanh.
Cả đêm mặc lễ phục, cực kỳ không được thoải mái. Vừa đến nơi ở của Lam Doanh, nàng đã thay quần áo ở nhà, hôm nay Hải Dụ cũng ở đây, hai người đều vui mừng vì người mất tích trở về.
Để chúc mừng, các nàng dựng lò nướng trên sân thượng lầu ba, chuẩn bị ăn xiên nướng uống rượu. Lam Doanh gần đây để đó không dùng, lúc nhàm chán loay hoay các loại mỹ vị, tuy rằng lãng phí rất nhiều nguyên liệu nấu ăn, nhưng ít nhất học được cách làm bánh kem.
Ánh trăng chiếu lên sân thượng, bốn phía vốn có hơi rét lạnh, dần dần nổi lên ấm áp. Lam Doanh thích bóng bay, vào giao thừa liền bố trí sân thượng một phen, hôm nay lại bắt đầu lăn qua lăn lại.
Bóng bay, đèn màu, quấn quanh cành cây, góc mái hiên, thậm chí bốn phía nhà hoa, quang mang chợt lóe, giống như ngôi sao rơi xuống nhân gian.
Cô nàng cũng chuyển sô pha lười lên sân thượng, các loại đồ uống và rượu, đồ ăn vặt đều chuẩn bị đầy đủ.
"A, chị Hải Dụ, chị có mang nhiều thịt cừu nướng cho em không?" Lam Doanh lười biếng nằm trên sô pha, ôm một con gấu nhỏ.
Hải Dụ đang nhóm lửa, chuẩn bị đặt xiên nướng lên giá nướng, Lam Doanh dù sao cũng là một ngôi sao, có quan hệ tốt với quản lý là có thể muốn làm gì thì làm trên sân thượng, nếu không nếu bị phát hiện, nhất định sẽ bị ngăn lại.
Liễu Tư Dực cầm một chai bia, đi tới bên cạnh sân thượng nhìn ra xa, ngôi sao vạn dặm, mênh mông vô bờ, trái tim của nàng đã sớm bay đến bên cạnh Lăng Thiên Dục.
Khi nào thì có thể thật sự trải qua cuộc sống an bình, ba người các nàng gặp nhau không cần phải trốn tránh nữa?
"Hồng, em muốn ăn gì?" Hải Dụ đặc biệt đeo bao tay bảo hộ và tạp dề, dịu dàng hiền lành, tuy nấu cơm không bằng Liễu Tư Dực, nhưng đồ nướng bằng than lửa và thịt nướng là sở trường của cô ấy, hiếm khi có cơ hội phát huy, cô ấy phải cố gắng hết sức.
"Em muốn ăn thịt bò."
"Được, thịt bò thịt cừu cho hai đứa nhiều một chút, chị chỉ ăn một chút thôi." Cô ấy chọn mấy xâu gà chay cho mình, chế phẩm từ đậu nành là cô ấy thích nhất.
Lam Doanh nửa nằm trên sô pha, nhìn trăng tròn, khẽ thở dài. Cho dù ở lúc vui vẻ như vậy, cô nàng vẫn cảm thấy trong lòng có thiếu thiếu gì đó, rõ ràng nên rất thỏa mãn rất hạnh phúc mới đúng.
"Trên trời một chút sao cũng không có? Ngoại trừ đen thì chính là đen."
Liễu Tư Dực xoay người đi tới, cười nói: "Còn chưa chúc mừng em, doanh thu phòng vé đã vượt hai tỷ."
"Hừ, chị đi xem chưa? Người mất tích." Lam Doanh nghẹn một hơi, Liễu Tư Dực một tiếng chào hỏi không gọi liền biến mất, nếu không phải nhị tiểu thư bảo các nàng đừng tìm, cô nàng thật đúng nghĩ rằng nàng là người mất tích.
"Chị và Thiên Dục xem chính là buổi công chiếu, rất đặc sắc, bốn phía khen ngợi như nước thủy triều."
"Hừ, coi như hai người có thành ý." Lam Doanh lúc này mới bưng rượu lên, cùng nàng cụng ly.
Hải Dụ nhìn hai nàng cảm thấy buồn cười: "Đại cục làm trọng, Lam Doanh , Hồng rời đi là bất đắc dĩ."
"Biết rồi, đạo lý về đạo lý, không thể để người ta hờn dỗi một chút sao?" Cô nàng chính là cố ý muốn làm nũng, năm nay Tết âm lịch bởi vì thiếu Hồng Tâm, mới rất nhàm chán, cô nàng luôn cố gắng tự thuyết phục mình điều này.
Nhưng thật ra, cô nàng càng thêm lo lắng cho một người khác, chỉ là đang liều mạng khống chế loại nhớ nhung này. Nhưng mà, cô nàng lại muốn ngăn chặn, giọng nói bóng dáng kia càng làm cho cô nàng ngày nhớ đêm mong.
Có rất nhiều lần, cô nàng đều hối hận, không quý trọng thời gian Kỳ Mộc Uyển ở đây.
"Nếu có sao băng thì tốt rồi, nghe nói cầu nguyện rất linh." Lam Doanh cuộn tròn hai chân, nhìn xa xa đơn điệu không thú vị.
Hải Dụ cười nói: "Tâm thành ắc sẽ linh, không cần dựa vào sao băng, đó đều là trẻ con thích."
"Em ấy không phải là trẻ con sao, còn thích..." Liễu Tư Dực đẩy một quả bóng bay, trêu ghẹo nói: "Còn thích bóng bay."
Nàng giống như có ý ám chỉ, Lam Doanh tức giận trừng mắt nhìn nàng một cái.
Lúc này, cảnh đêm rất đẹp, bầu không khí ấm áp lại có chút phiền muộn. Di động của Liễu Tư Dực vang lên, điện thoại này tới không sớm không muộn, vừa vặn.
Nàng nhìn thoáng qua Lam Doanh, mới bắt máy, "Cô không sao chứ?"
"Tôi phúc lớn mạng lớn, còn có tiểu minh tinh nhà chúng ta phù hộ, sao có thể mắc bệnh nan y chứ." Đầu bên kia điện thoại là Kỳ Mộc Uyển tinh thần phấn chấn, thời gian kiểm tra đã kết thúc, cô ấy khỏe mạnh an toàn, về phần vấn đề máu mũi có liên quan đến thể chất, cần điều trị thật tốt, nhưng sẽ không nguy hiểm đến tính mạng.
Liễu Tư Dực thở nhẹ một hơi, "Chúc mừng cô, hôm nay thật sự là một ngày tốt."
"Ừm hửm, cô ở chỗ Lam Doanh?"
"Cô có mắt nhìn thấu à?"
"Mắt nhìn thấu không có, hôm nay là ngày đặc biệt, tôi đoán cá cô sẽ đoàn tụ, có điều lúc trước cô đã đồng ý trợ công cho tôi còn không giữ lời?" Kỳ Mộc Uyển tựa hồ muốn có hành động, Liễu Tư Dực nhướng mày, hứng thú nói: "Cô giống như đã nghĩ kỹ rồi?"
"Ngày nào tôi cũng ở bệnh viện nhàm chán, không muốn làm việc, chỉ có thể nghĩ đến chuyện phong hoa tuyết nguyệt."
"Cô nói xem, muốn tôi làm gì? Tôi nhất định sẽ cố hết sức."
"Cô đưa cô ấy ra sân thượng." Kỳ Mộc Uyển nói.
Liễu Tư Dực liếc Lam Doanh buồn bã một cái, hạ giọng nói: "Em ấy đang ở ngay đây, cảm xúc không cao lắm, vừa rồi còn lải nhải muốn ngắm sao băng."
"Wow, Doanh Doanh nhà chúng ta có sự ăn ý với tôi, tâm có linh tương không điểm cũng thông."
Liễu Tư Dực không nhịn được trợn mắt, "Cho nên rốt cuộc muốn thế nào?"
"Các cô đi tới phía đông sân thượng, nhìn về phía đảo giữa hồ."
Kỳ Mộc Uyển chỉ huy, Liễu Tư Dực kéo Lam Doanh, cô nàng còn không hiểu, "Làm gì?"
"Đi theo chị."
Liễu Tư Dực dắt cô nàng trực tiếp đi về phía đông sân thượng, nơi đó tầm nhìn rộng mở trong sáng, có thể nhìn thấy đèn đuốc trong nội thành xa xa.
"Chị làm gì vậy, gọi điện thoại cho ai vậy?" Lam Doanh liếc mắt một cái không hiểu, Liễu Tư Dực chỉ nhìn xa xa không nói lời nào.
Không lâu sau, bầu trời xa xa dần hiện ra ánh sáng lóe lên.
"Lam Doanh, em xem." Liễu Tư Dực còn chưa cúp điện thoại, mỗi câu nói của Lam Doanh, mỗi phản ứng, Kỳ Mộc Uyển đều nghe thấy.
"Hả? Ngôi sao? Không đúng là tàu lượn? Cũng không đúng, đây là..."
Ngay khi Lam Doanh tò mò, những điểm sáng đó lấy bầu trời đêm làm màn, bắt đầu thay đổi một cách có mức độ, trước tiên cho thấy: con số 2 tỷ.
"2 tỷ?"
Khóe môi Liễu Tư Dực không che giấu được ý cười, nói với Kỳ Mộc Uyển trong điện thoại: "Cô thật có thể."
"Chưa xong đâu."
Từ con số bắt đầu biến thành chữ, hiện ra đều là những bộ phim mà Lam Doanh từng tham gia, từ khi ra mắt đảm nhiệm vai phụ đến diễn viên chính, tổng cộng có 12 tác phẩm, một bộ cũng không thiếu.
"Đây là máy bay không người lái." Hải Dụ đi tới không khỏi cảm khái, đây chính là một khoản tiền lớn, công nghệ ánh sáng thay đổi phong phú như vậy, lại được hiện ra trên không trung đảo giữa hồ.
Lam Doanh trợn tròn mắt, khiếp sợ trong bữa tiệc thị giác này nửa ngày không tỉnh táo lại, hình dạng máy bay không người lái thay đổi khó lường, sau đó lại hiện ra khuôn mặt rất giống Lam Doanh, cuối cùng áp trục một câu: Bé ngốc, tôi đã trở lại rồi.
Cùng lúc đó, Liễu Tư Dực mở máy, những lời này từ đầu dây bên kia truyền đến: "Bé ngốc, tôi đã trở lại rồi."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]