Chương trước
Chương sau
Edit: phuong_bchii

________________

Nhìn Liễu Tư Dực cười nồng đậm trong di động, Lăng Thương Thiên trong lòng nở hoa. Thế gian còn có nụ cười nào đẹp hơn thế này sao? Cậu ta rửa ảnh điện tử thành ảnh 5 inch, cất vào album ảnh.

Căn phòng to như vậy chỉ bật đèn đêm, căn phòng tối tăm đến có chút áp lực, cậu ta ngồi ngửa trước cửa sổ sát đất, thưởng thức các loại ảnh chụp của Liễu Tư Dực, thường thường lộ ra nụ cười.

Đối với cậu ta mà nói, tấm đáng giá nhất chính là đêm tuyết năm đó, đó là lần đầu tiên cậu ta nhìn thấy Liễu Tư Dực cười. Khoảnh khắc núi băng tan rã, cả mùa đông cũng ấm áp theo.

Cậu ta từ nhỏ bởi vì đo ra chỉ số thông minh siêu quần, cha đã muốn bồi dưỡng cậu ta thành thiên tài thương nghiệp, xuất thân của cậu ta như là máy móc thượng vị, được cho kỳ vọng nhưng duy chỉ thiếu tình yêu.

Từ trí nhớ bắt đầu, cậu ta đã cảm thấy rất áp lực, gia tộc bằng mặt không bằng lòng, cha mẹ không ngày không đêm nào không cãi vã, Lăng Quốc Chương bên ngoài có bao nhiêu phụ nữ, ngón tay đều đếm không hết.

Náo loạn đến cuối cùng, Lăng Thương Thiên cho mẹ mình một chủ ý, chỉ cần Lăng Quốc Chương không có con riêng ở bên ngoài, tùy ông ta chơi như thế nào, nắm tiền tài và quyền lực ở trong tay, mới là cách thông minh nhất.

Vì bảo vệ lợi ích của một trai một gái, mẹ cậu ta đồng ý, khi đó Lăng Thương Thiên mới 7 tuổi. Ở trong ngôi nhà không có ấm áp kia, chỉ có ở cùng một chỗ với em gái, mới có thể hơi tĩnh tâm lại.

Quan tâm là gì, ấm áp là gì? Lăng Thương Thiên chưa từng cảm thụ qua, còn không bằng làm bạn với sách vở. Ngày hôm đó mới đặt tất cả tinh lực và tâm huyết vào học tập, hồi báo chính là gấp trăm lần.

Cố gắng và thành tích khiến cậu ta nhận được vô số lời khen ngợi, từ nhỏ đã giành được một chút thỏa mãn, nhưng vẫn cảm thấy mình cô đơn lẻ bóng, cũng bắt đầu phản cảm với những khuôn mặt dối trá lắc lư trước mắt.

Thích một cô gái, là ngoài ý muốn, cô gái ấy giống như một đóa hoa thuần khiết, không có nhiễm một tia bụi bậm, khiến Lăng Thương Thiên "vừa gặp đã yêu".

Nhưng khi cậu ta nghe nói cô gái kia ở bên nhau với tên lưu manh, không cam lòng đi trước chứng thực, kết quả mới biết được tốt đẹp trong mắt cậu ta thì ra chỉ là kim ngọc kỳ biểu, bại hoại trong đó.

Mà khi cậu ta cho rằng tốt đẹp tan vỡ, thế giới đều là bóng tối, Liễu Tư Dực mang theo ánh sáng xuất hiện, cậu ta cực kỳ giống chính mình, trong mắt có cô đơn có tự ti có khát vọng cũng có lạnh lùng.

Chẳng phải là ý trời sao khi họ gặp nhau trong cùng bóng tối?

Ngọn lửa hy vọng trong lòng Lăng Thương Thiên, khi dập tắt lại được Liễu Tư Dực dấy lên.

"Tại sao chị lại làm ra bộ không quen biết em? Rõ ràng lúc trước tốt như vậy......" Lăng Thương Thiên nhìn bức ảnh cũ thì thào tự nói, cậu ta nhớ mang máng Liễu Tư Dực vì cứu cậu ta, mà đập nát một chai bia, dùng miệng chai sắc bén hù dọa đám nhóc con kia.

Ánh mắt sắc bén của nàng trong mắt Lăng Thương Thiên đều là dịu dàng.

Chỉ là lúc cậu ta lướt xem ảnh chụp, lơ đãng phát hiện tất cả nụ cười của Liễu Tư Dực, đều ở bên cạnh Lăng Thiên Dục. Nụ cười phát ra từ đáy lòng này, giương lên hạnh phúc và thỏa mãn khó có thể che giấu.

"Tại sao ở bên cạnh nhị tỷ chị lại vui vẻ như vậy, lúc gặp em lại tựa như băng sơn." Cậu ta trầm mắt lầm bầm lầu bầu, lửa ghen tị dần dần cháy lên, cậu ta nhớ tới Lăng Thương Vũ đã từng nói, lấy điện thoại ra bấm điện thoại.

"Alo, ngũ đệ, có việc gì?" Đầu dây bên kia lại là tiếng nam nữ huyên náo, cùng Lăng Thương Thiên an tĩnh bốn phía hình thành tương phản cực lớn.

"Tứ ca, lúc trước em nghe anh nói, đốt Rose là vì thử nhị tỷ, ý anh lúc đó là nhị tỷ quan tâm Hồng tỷ?"

"Ngày đó gia đình tụ họp, nhị tỷ trước mặt đại ca kéo người phụ nữ kia đi, còn có ở trang viên Lăng thị cậu không thấy, nhị tỷ còn vì cô ta mà đánh người, cậu tin đây là tình bạn thân bình thường sao? Anh không tin."

"Nhưng không phải đại ca thích cô ấy sao?"

"Đây chính là chỗ lợi hại của cô ta, treo đại ca còn có thể giữ nhị tỷ, cậu nói xem ai có năng lực này. Có điều bởi vì cô ta, đại ca và nhị tỷ có điểm yếu, thật ra đối với chúng ta mà nói cũng là cơ hội, cậu cảm thấy sao, lão Ngũ."

Lăng Thương Thiên biểu cảm âm trầm, khóe miệng nhếch lên cười lạnh, "Vẫn là tứ ca thông minh, nhìn thấu đáo."

"Hừ, nhị tỷ bới vị trí phó tổng giám đốc của anh, món nợ này anh còn chưa tính với chị ta, qua năm mới rồi nói, anh khoái hoạt trước vài ngày." Lăng Thương Vũ nói rồi từ từ hít một hơi, tâm thần hoảng hốt, sống mơ mơ màng màng.

"Được, tứ ca, anh cũng đừng hút nhiều quá, cẩn thận chơi với lửa có ngày chết cháy."

Cúp điện thoại xong, Lăng Thương Thiên nhìn về phía trong ảnh người phụ nữ, lộ ra nụ cười tà nịnh, cậu ta biết trò chơi này nên chơi như thế nào.

Buổi công chiếu chật ních,bộ phim "Đặc biệt hành động" là bộ phim hành động đầu tiên của Lam Doanh, cô nàng thoát khỏi cái mác thần tượng thoải mái dùng thực lực chân chính, chứng minh cái gì gọi là diễn xuất.

Sau khi bộ phim kết thúc, bốn phía đều là tiếng khen ngợi, Liễu Tư Dực và Lăng Thiên Dục tay trong tay rời đi, các nàng đều cảm thấy bộ phim này của Lam Doanh có thể sẽ giành được giải thưởng.

Đêm đó các trang web liên quan đều xuất hiện bình luận bộ phim siêu cao, cũng có không ít thanh âm ca ngợi Lam Doanh, cũng có rất nhiều người vì cô nàng mà chuyển thành fan.

Bông tuyết dịu dàng tùy ý bay lên, cuộc sống về đêm vừa mới bắt đầu, Tuyên An vẫn huyên náo như cũ. Bởi vì gần tới Tết Âm Lịch, người trên đường ít hơn bình thường một chút, Lăng Thiên Dục dẫn Liễu Tư Dực đến một cửa hàng trang sức.

Nhân viên cửa hàng chờ đã lâu, thấy Lăng Thiên Dục cung kính, "Nhị tiểu thư, bông tai cô đặt riêng đã có hàng rồi." Dứt lời cô ấy cẩn thận lấy ra từ két sắt.

"Chị mua cái gì thế?" Liễu Tư Dực hỏi.

"Một món quà nho nhỏ mà thôi." Lăng Thiên Dục thần bí bí, cửa hàng trang sức này, là cửa hàng kỳ hạm của "Lý Thị Phu Nhân", nghe nói loại cửa hàng cấp bậc này ở toàn cầu chỉ có năm tiệm, Trung Quốc chỉ mở hai tiệm, tất cả trang sức đều là kiểu thiết kế riêng, nói cách khác là độc nhất vô nhị trên thế giới.

Nhẹ nhàng mở hộp quà ra, là một đôi bông tai kim cương bạch kim, đây là quà Lăng Thiên Dục đặc biệt chuẩn bị, ở trong lòng hoa giống như hoa hồng, khảm vào một viên kim cương 200 mặt cắt, đơn giản hào phóng không mất vẻ xa hoa.

Liễu Tư Dực liếc mắt một cái đã nhận ra đôi bông tai này có thể trị giá sáu con số trên trời, "Cái này quá quý giá, Thiên Dục, chị thật sự không cần......" Nàng thủy chung cảm thấy biểu đạt tình yêu không cần dùng tiền bạc và vật chất, giữa các nàng có thể đơn giản một chút.

"Giá trị của đôi bông tai này không phải ở vẻ ngoài và tính duy nhất của nó." Lăng Thiên Dục cười vén tóc mai bên tai nàng ra, đôi bông tai này hội tụ tâm huyết của một đội ngũ quốc tế.

Liễu Tư Dực không muốn từ chối tâm ý của cô, vui vẻ nhận lấy, "Vậy sau này chị nhớ đừng xa xỉ vậy nữa, dưới tình huống điều kiện kinh tế của chúng ta cho phép, còn có thể làm chút việc khác."

Nàng biết rất rõ, khi xã hội thượng tầng phô trương lãng phí xa hoa lãng phí, trên thế giới còn có rất nhiều người đang đói khát, rất nhiều người bệnh nặng không trị khỏi, thậm chí có những đứa trẻ bị vứt bỏ.

Nàng sinh ra không được cao quý, không có chấp niệm với xa xỉ phẩm, nàng muốn cùng Lăng Thiên Dục làm chút chuyện có ý nghĩa.

Mà tâm tư Lăng Thiên Dục, không chỉ là vì một phần lễ vật đính ước.

"Được ~ chị đồng ý với em, chỉ lần này thôi." Cô chậm rãi đeo lên cho Liễu Tư Dực, kim cương và bạch kim kết hợp với nhau, dưới ánh đèn chiếu rọi, nở rộ hào quang khiêm tốn.

"Đẹp." Lăng Thiên Dục cầm gương lên, nhìn nàng: "Em nhìn xem, có đẹp không?"

"Chị chọn đương nhiên đẹp." Liễu Tư Dực rất thích, tất cả những thứ chứa đựng tâm ý của Lăng Thiên Dục, nàng đều coi như báu vật, tâm ý không thể dùng tiền bạc để cân nhắc.

Nàng nhìn chính mình trong gương, có chút hư ảo, tất cả lột xác và tốt đẹp, đều là bởi vì Lăng Thiên Dục. Quá khứ đã qua, không nên nhớ lại nữa, nhưng Lăng Thương Thiên xuất hiện, thời khắc đang nhắc nhở nàng, quá khứ là không cách nào xóa bỏ sự thật.

Nàng chung quy có chút không xứng với loại cao quý này, nội tâm cùng nó không hợp nhau. Trong đôi mắt cười của Liễu Tư Dực, cất giấu sự suy sụp chợt lóe lên, trước khi cảm động và hạnh phúc đến, trong lòng nàng đã bị gông xiềng vô tình.

Tiếng chuông điện thoại giống như tiếng gọi của quỷ dữ, vang lên không đúng lúc.

Liễu Tư Dực vừa nhìn, dĩ nhiên là một dãy số xa lạ. Nàng rõ ràng đã tiến hành thiết lập, số lạ không gọi được mới đúng, vì sao còn có thể vang.

Nhận hay không nhận, nàng do dự nắm, chỉ cảm thấy tiếng chuông này cực kỳ giống tiếng gọi đoạt mệnh trong phim, chói tai quấy nhiễu tâm hồn.

"Em nghe điện thoại." Nàng sợ từ chối quyết liệt sẽ chọc giận đối phương.

Liễu Tư Dực đi qua một bên, xác nhận khoảng cách có thể tránh được thính lực của Lăng Thiên Dục, mới nghe máy.

Nàng không lên tiếng, đầu dây bên kia cũng im lặng một lát, giống như giằng co trầm mặc, lộ ra trầm trọng khiến người ta hít thở không thông.

"Chị Ly?

Trước khi âm thanh này vang lên, Liễu Tư Dực hy vọng chỉ là một cú điện thoại lộn số, nàng nhắm hai mắt lại thật sâu, đỡ trán, trầm giọng nói: "Anh muốn thế nào?"

"Em có thể muốn thế nào, hi hi." Lăng Thương Thiên tức giận tràn đầy ý cười, "Tuyết rơi rồi à, em đặc biệt hoài niệm lần đầu tiên thấy chị cười, không bằng chúng ta gặp mặt đi?"

"Tôi không có thời gian." Liễu Tư Dực quả quyết từ chối.

"Phim không phải đã hết rồi sao, sao lại không có thời gian."

Liễu Tư Dực chỉ cảm thấy phía sau lưng một trận hàn ý, trong mắt xẹt qua vẻ hoảng sợ, nàng cảm giác bốn phía như thể có hai ánh mắt đang nhìn chằm chằm mình, nàng rõ ràng đối với người theo dõi có tính nhạy bén nhất định, vì sao không phát hiện có người đang theo dõi mình.

"Chị đừng lo lắng, em không có theo dõi chị, em chỉ là ha ha, chị vẫn là tới gặp em đi, bởi vì em đang nghĩ kỹ trò chơi này chơi như thế nào? Chẳng lẽ chị không muốn biết sao?"

Liễu Tư Dực cầm điện thoại, bao nhiêu lần muốn ném nát nó, nhưng vẫn nhịn xuống, nàng vừa ứng phó với Lăng Thương Thiên như ma quỷ, vừa làm như không có việc gì đối mặt với Lăng Thiên Dục, tinh thần và thể xác lao lực quá độ.

Nàng sắp phát điên rồi.

"Định vị em gửi cho chị rồi, nhân tiện, số điện thoại của em chị không chặn được, vẫn là đừng lãng phí sức lực, nửa tiếng sau gặp, chị Ly, em chờ chị đó."

Cúp điện thoại xong, mặt Liễu Tư Dực trắng bệch, cơ bắp hai gò má buông lỏng rủ xuống, chỉ cảm thấy trên sống lưng chảy xuống một dòng mồ hôi lạnh.

"Sao vậy? Ai gọi thế?" Lăng Thiên Dục phát hiện sắc mặt nàng không ổn.

Môi nàng mím chặt, kìm nén cảm xúc chân thật, giả vờ bình tĩnh, "Em tạm thời có việc, phải đi gặp một người bạn, xin lỗi nhé, Thiên Dục, buổi tối trở về bồi thường cho chị."

"Hiếm khi có dịp hẹn hò lại bỏ rơi chị vậy sao?"

"Xin lỗi, em phải đi." Giọng nói của nàng tràn đầy bất đắc dĩ, ngay cả cười cũng không có sức.

Lăng Thiên Dục như có điều suy nghĩ nhìn nàng, thấy hai tay nàng vẫn bị vây trong trạng thái nắm nhẹ, vẻ căng thẳng đều giấu ở trong những động tác nhỏ kia.

"Được rồi được rồi, buổi tối chị chờ em bồi thường cho chị." Cô phối hợp lộ ra vẻ thất vọng.

"Ừ, em đi đây." Liễu Tư Dực vuốt tóc, đi được vài bước lại quay đầu nhìn cô, chỉ vào bông tai nói: "Cảm ơn chị, em rất thích."

Lăng Thiên Dục cười làm hình trái tim, cô còn chưa kịp nói cho Liễu Tư Dực, chỗ đặc biệt của đôi bông tai này là dung nhập khoa học kỹ thuật, khảm vào một con chip mini, bất luận nàng ở đâu, Lăng Thiên Dục đều có thể tìm ra được.

Đây là cách an toàn nhất cô có thể nghĩ đến, điện thoại mặc dù có chức năng định vị nhưng dễ mất, cũng không thể đặt thiết bị theo dõi trên người nàng, ý định ban đầu của cô là làm hai đôi, nhưng phương pháp thiết kế kiểu mới này tính là một loại khiêu chiến và thử nghiệm, kỹ thuật còn chưa thành thục, chỉ có thể làm trước một đôi xem hiệu quả.

Cô muốn trói chặt hai người lại với nhau, muốn luôn luôn bảo vệ Liễu Tư Dực, nhưng bất ngờ mới hoàn thành được một nửa, nàng đã đi rồi.

"Lắp hệ thống định vị vào điện thoại của tôi." Lăng Thiên Dục đưa điện thoại cho nhân viên phục vụ, chỉ cần làm xong kết nối định vị điện thoại với chip, cô có thể biết Liễu Tư Dực đi đâu, không biết có phải u linh âm hồn bất tán kia lại tới nữa hay không.

Vị trí Lăng Thương Thiên gửi tới không xa, ngồi xe mười lăm phút là có thể đến, chỉ là địa điểm đó khiến Liễu Tư Dực mâu thuẫn.

Con đường kia, nàng đã bao nhiêu năm không trở về, nơi bồi rượu năm đó, hôm nay đã sớm sửa chữa, toàn bộ đường phố đều rực rỡ hẳn lên, địa chỉ cũ cũng biến thành quán rượu 123.

Quán rượu 123 ngay tại chỗ sâu trong con phố này, gần ồn ào lại không ồn ào, có thể thưởng thức rượu, bông tuyết rơi ở trên số hiệu trước cửa, số 89 là hai con số thình lình đập vào mắt.

Tất cả đều thay đổi, chỉ có tấm biển số nhà này vẫn là số 89. Đi vào, cổ phong ý nhị đập vào mặt, nhân viên phục vụ như thể biết nàng sắp tới, trực tiếp dẫn nàng đến phòng riêng.

Vốn nàng rất thích loại quán rượu nhỏ cổ kính mang chút văn nghệ đặc sắc này, nhưng hôm nay không hề có tâm trạng, hoàn cảnh có đẹp có thoải mái, nàng cũng không có tâm trạng thưởng thức.

"Chị Ly, chị đến rồi." Lăng Thương Thiên ngồi xếp bằng, mặc một cái áo hoodie hack tuổi, tựa như một học sinh không rành xã hội.

Bên cạnh phòng riêng là một cánh cửa sổ ngắm cảnh dùng gậy gỗ chống lên, có thể thấy được bóng đèn bên bờ sông nhỏ tuyết bay. Liễu Tư Dực không nói một lời ngồi xuống, ánh đèn sáng ngời chiếu rọi khuôn mặt có chút lạnh lùng của nàng.

"Tôi tới đây, có chuyện gì cứ nói thẳng đi."

Lăng Thương Thiên cười nhấp một ngụm rượu trắng, uống xong ngũ quan vặn lại với nhau, giống như người chưa từng uống rượu lần đầu nếm rượu, cậu ta chép chép miệng, cảm khái nói: "Lúc trước em bị đánh, chị nói uống rượu có thể giảm đau, nên em đã uống ngụm rượu đầu tiên trong đời, chị còn nhớ không?"

"Không nhớ." Liễu Tư Dực trước sau lạnh tanh.

Lăng Thương Thiên không tức không giận, đã sớm quen với bộ dạng người lạ chớ gần của nàng, cậu ta cầm mấy tấm ảnh ra, sắp xếp từng tấm một chỉnh tề, trải trên mặt bàn, "Em thì, không theo dõi chị, chỉ tìm người chụp vài tấm ảnh chị mỉm cười, nhưng đã kết thúc, những tấm ảnh này cũng đủ để em nhớ lại."

Trong khoảnh khắc nhìn thấy ảnh chụp, toàn thân Liễu Tư Dực căng thẳng như một tảng đá, trái tim nặng trĩu như đổ đầy chì lạnh, đó đều là ảnh chụp nàng và Lăng Thiên Dục vừa nói vừa cười, thì ra mấy ngày nay hành động của họ luôn bị người khác giám sát.

"Chị Ly, chị không cần căng thẳng, đêm nay em chỉ là nhìn thấy những tấm ảnh này chợt loé lên, em đang nghĩ, chị thích nhị tỷ như vậy, nhị tỷ có phải cũng thích chị như vậy hay không?"

Liễu Tư Dực từ trong giọng nói của cậu ta nghe không ra là nghi vấn hay là khẳng định, thậm chí trong biểu cảm của cậu ta cũng không tìm được dấu vết hỉ nộ ái ố.

Nàng không biết trả lời thế nào mới là thích hợp, chỉ có thể im lặng không nói, nhường quyền chủ động cho cậu ta.

"Lúc trước gia tộc liên hoan, em không có nhìn qua chị, nếu không đã sớm nhận ra chị, hiện tại ngẫm lại, chị rõ ràng nên là người phụ nữ của đại ca, tại sao luôn cùng một chỗ với nhị tỷ?" Cậu ta lại rót một ly rượu, nhìn Liễu Tư Dực ngâm ngâm cười: Chị Ly của em mị lực thật đúng là bất phàm."

"Rốt cuộc anh muốn nói gì?" Sự kiên nhẫn của Liễu Tư Dực sắp bị cậu ta mài sạch.

Lăng Thương Thiên ngước mắt, đẩy đẩy mắt kính, ý cười dần dần tiêu tan, "Ở trong lòng em, chị tựa như thiên nga xinh đẹp cao quý, chị không nên trói buộc ở bên người nhị tỷ, nên bay lượn ở vùng trời của mình, nội đấu của gia tộc bọn em chị không nên tham dự, cũng không thể tham dự, em không muốn ảnh hưởng đến chị, nhưng em lại không thể không đấu, nhị tỷ là một đối thủ khó có, thực lực của chị ấy làm cho em phấn khởi, em đưa ra thị trường bị chị ấy làm sụp đổ, đối thủ có tính khiêu chiến như vậy, làm sao em có thể bỏ lỡ cơ hội tốt?"

"Ngũ thiếu gia anh nói quá lời rồi, các người đoạt vị nội đấu cũng không liên quan đến tôi."

"Không không không." Lăng Thương Thiên liên tục lắc đầu, "Chị là điểm trí mạng của nhị tỷ, cũng là điểm yếu của đại ca, càng là máu trong lòng em, chị ở đây sẽ sinh ra ảnh hưởng."

Liễu Tư Dực nhíu chặt mày, "Cho nên?"

"Cho nên à......." Lăng Thương Thiên nhìn mặt bàn, lấy ra một tấm ảnh hai người, chỉ vào mặt Lăng Thiên Dục, cười nham hiểm nói: "Cho nên, em muốn chị rời xa nhị tỷ, tách ra khỏi chị ấy."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.