Chương trước
Chương sau
Edit: phuong_bchii

________________

Lăng Thiên Dục vốn không mang dù, bị mắc mưa, vừa tắm xong mặc áo choàng tắm tìm đồ ngủ, lại cảm thấy khát nước muốn ra ngoài tìm chút đồ uống, cảm giác được cửa hình như hơi thở không đúng, còn chưa kịp phản ứng, một chân đã đạp tới.

Cô gần như là theo bản năng nâng khuỷu tay che mặt, dù sao tổn thương chỗ nào cũng không thể tổn thương mặt, hủy cái gì cũng không thể hủy dung. Kết quả cái chân kia lực quá mạnh, nắm nhẹ song quyền trực tiếp nện vào sống mũi, cả người một cái lảo đảo ngã xuống, đau đến cô suýt nữa chảy nước mắt, ngay sau đó liền cảm giác được dưới mũi một cảm giác ấm áp trào ra, chảy tới lòng bàn tay, thấm đến giữa ngón tay.

"Em mưu sát à." Lăng Thiên Dục bịt miệng mũi, cảm giác đau đớn khiến khóe mắt cô cay xè.

Liễu Tư Dực vội ngồi xổm xuống, lo lắng nói: "Sao lại là chị, chị không phải đã về rồi sao?" Nói xong nàng để Lăng Thiên Dục ngửa đầu, lấy khăn giấy giúp cô lau máu, cũng may nàng là đi chân trần, lực cũng không dùng hết, nếu mang giày cao gót dùng hết toàn lực, Lăng Thiên Dục lúc này có thể đã gãy mũi rồi.

"Uống rượu, sấm ghê như vậy cũng không gọi được người lái hộ, lười chờ lại dầm mưa, tôi chỉ muốn ở đây tắm rửa một cái." Lăng Thiên Dục oan ức nhìn nàng, rất đáng thương, vốn là một khuôn mặt kiều diễm xinh đẹp, lại thêm phần thương tích.

"Vậy chị không thể bật đèn sáng lên một chút hoặc nói trước với em một tiếng ag? Em còn tưởng rằng trong nhà có trộm." Liễu Tư Dực sinh lòng oán niệm, ai nghĩ tới cô đêm nay sẽ tới nơi này đâu, thường ngày lúc chờ mong không thấy người đâu, đêm nay muốn tránh một chút, ngược lại thường xuyên xuất hiện trước mắt, lần này thì tốt rồi, vô duyên vô cớ bị đánh một trận.

"Ồ? Thì ra em cho rằng tôi là kẻ trộm?"

"Nếu không sao em dám đánh chị?" Liễu Tư Dực nói xong tìm hòm thuốc, dùng tăm bông chấm nước rửa sạch cho cô, xung quanh mũi Lăng Thiên Dục đều dính máu, nàng cẩn thận từng li từng tí, Lăng Thiên Dục ăn đau thiếu chút nữa chảy nước mắt, nhưng càng lo lắng chính là dung mạo của cô: "~ Ui ~ mũi có phải sưng lên hay không? Có phải tôi bị hủy dung rồi không?"

"Nào có khoa trương như vậy chứ?" Liễu Tư Dực đối với ngoại thương là thấy nhưng không thể trách, nhưng Lăng Thiên Dục cực ít bị thương, cũng không thể chịu đau, lần này làm sao chịu được, nhất thời khóe mắt đẫm lệ.

"Ui ~ ơ ~ ưm ~" Lỗ mũi Lăng Thiên Dục khép mở giống như đang run rẩy, khi tăm bông xẹt qua, cảm giác đau đớn càng mãnh liệt, nhịn không được phát ra âm rung thảm thiết, làm cho Liễu Tư Dực nghe xong cả người cảm giác không thích hợp.

Làm gì đau đến vậy, cũng không phải đau điếng người, thương gân động cốt, làm gì mà phải làm cho mình thảm thương như vậy? Người không biết nghe xong còn tưởng đang làm gì, vấn đề là biểu cảm của cô, vừa hài hước vừa quyến rũ, nét đẹp của phụ nữ khi bị thương thể hiện một cách rõ ràng.

Mặt Liễu Tư Dực đỏ bừng, nàng cố gắng giữ hơi thở ổn định, giữ bình tĩnh, nhưng cuối cùng vẫn không nghe nổi nữa, "Chị có thể đừng khoa trương như vậy không? Em đâu có đá mạnh, cũng không mang giày đá."

"Cái này em gọi là không đá mạnh? Tôi thấy em chính là cố ý trả thù hả giận, tùy tiện tìm một cái cớ nói tôi là trộm." Lăng Thiên Dục tức giận trừng mắt nhìn nàng một cái, tự dưng bị đánh, đau như vậy mà còn không cho kêu sao?

"Em ngược lại rất muốn trút giận, nhưng đánh chị em cũng không hết giận, còn sẽ..." Liễu Tư Dực chưa nói xong, muốn nói cuối cùng đau lòng vẫn là chính mình, tức giận cũng là chính mình, nghẹn cơn tức vẫn là chính mình, nỗi buồn đau lẫn lộn với nỗi nhớ nhung chỉ có mình, cái đồ ngốc này sao có thể hiểu.

Lăng Thiên Dục mỉm cười quyến rũ, tới gần Liễu Tư Dực, nhẹ giọng hỏi: "Còn sẽ thế nào? Đau lòng?" Cô đến rất gần, thật ra là muốn giảng hòa với Liễu Tư Dực, giữa các nàng có gì mà ầm ĩ chứ? Có gì từ từ nói, giải quyết sự tình là được, tránh để cả hai đều bực bội.

"Mũi không dễ sưng đâu, nếu như buổi tối không xuất huyết nữa, vấn đề không lớn." Liễu Tư Dực trước sau vẫn cúi đầu, thu dọn hòm thuốc, nàng chuyển đề tài, cũng biết giờ khắc này nàng không thể ngước mắt lên, lại nhìn nhau nữa, khuôn mặt đỏ bừng vừa rồi vất vả lắm mới đè xuống, rất có thể lại đi lên, thật mất mặt.

Nàng bưng hòm thuốc, muốn xoay người đi ra ngoài, lại bị Lăng Thiên Dục giữ chặt.

Liễu Tư Dực dừng bước, bên trong một mảnh yên tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng mưa to gõ cửa sổ, điều hòa trong phòng ngủ, làm cho nàng có chút nóng.

"Không cãi nhau nữa, được không?" Lăng Thiên Dục nâng cằm nàng lên, để nàng nhìn mình, "Em xem mũi tôi này, thảm như vậy rồi."

Liễu Tư Dực nhìn cô, thấy sống mũi bên trái có một khối xanh nhạt, bên phải đỏ, cực kỳ giống bị dính thuốc màu, bộ dạng khôi hài này cùng vẻ mặt đứng đắn của Lăng Thiên Dục cùng với khuôn mặt yêu diễm kia cực kỳ không tương xứng.

"Phụt ~" Nàng che miệng muốn nhịn cười, cuối cùng vẫn nhịn không được, cười ra tiếng.

"Vết thương của tôi lại nằm ở điểm cười của em à?" Những lời này của Lăng Thiên Dục càng thêm khôi hài, Liễu Tư Dực ôm bụng cười to, "Không phải, em... thật sự... xin lỗi, là em không đúng, không nên đá chị thành như vậy."

Lăng Thiên Dục nhíu chặt mày, nhìn xung quanh một chút, đi tới trước gương trang điểm nhìn thoáng qua. Tâm niệm, lần này xong rồi. Ngày mai là ngày gia đình, cô trở về như vậy, thật mất mặt, chẳng lẽ phải dán băng cá nhân lại?

Cũng không thể quấn băng gạc, hình ảnh quá đẹp, chính cô cũng không dám nghĩ.

Nói tới nói lui, tại sao lại muốn Liễu Tư Dực học võ chứ? Học thì học đi, nhiều bản lĩnh như vậy, đều dùng trên người mình, may mắn nàng là người của mình.

Đúng rồi, nàng là người của mình, những lời này chỉ nghĩ thôi cũng khiến Lăng Thiên Dục thoải mái.

"Đừng lo, chỉ cần mũi sưng không nặng, dùng đồ trang điểm che lại là được rồi." Liễu Tư Dực nói xong cởi áo khoác, vẫn mỉm cười, thỉnh thoảng liếc về phía sắc mặt khôi hài kia, tựa như đỏ phối xanh, chỉ sợ nàng có thể cười cả năm, "Em đi tắm, chị muốn ngủ lại thì tự ngủ đi, nếu muốn đi thì trước cửa có dù."

Lăng Thiên Dục:??

Cô lấy lòng rõ ràng như vậy lại bị ngó lơ, quan trọng nhất là mũi cô bị đá bị thương, tại sao không được che chở và quan tâm đầy đủ chứ?

Liễu Tư Dực lưu loát đi vào nhà vệ sinh, thậm chí không quay đầu lại liếc nhìn cô một cái, Lăng Thiên Dục vừa mới nỉ non đau đớn, vẫn quanh quẩn trong lòng, cô không muốn mình lại thất hồn lạc phách như vậy, miên man suy nghĩ.

Nghe bên trong tiếng nước ào ào vang lên, Lăng Thiên Dục vuốt cái mũi còn có chút đau, đi thong thả trước cửa phòng tắm. Cô mấy lần muốn kéo cửa đều dừng tay, người ta xem ra không quá hoan nghênh mình, không bằng đi cho rồi.

Nhưng đi tới cửa, lại không cam tâm, ngày mai về nhà đồng nghĩa với ra chiến trường, hôm nay tới cũng đã tới, cứ đi như vậy, có chút đáng tiếc. Hơn nữa cô uống rượu không thể lái xe, huống chi mũi bị thương, sao cô có thể như vậy mà gặp người được?

Lăng Thiên Dục đi tới gương trang điểm, nhìn kỹ sống mũi, càng thêm tức giận. Cô là người yêu cái đẹp như vậy, hai lần mặt mũi bị thương, đối với cô mà nói, mức độ tổn thương này chẳng khác nào là nửa hủy dung.

Cô đau lòng soi lại, không nỡ tiếp tục nhìn vào gương, tức giận chui vào giường.

Tắm nước lạnh xua tan nhiệt độ cơ thể Liễu Tư Dực, môi nàng lạnh đến tím ngắt, hoãn lại thật lâu mới khôi phục bình thường. Phòng tắm là tách ra khô và ướt, mặt khác có một gian tủ quần áo, nàng khoác khăn tắm ngồi ngẩn người trước gương.

Ngày mai, Lăng Thiên Dục sẽ rất tức giận nhỉ, lại là tiền trảm hậu tấu. Liễu Tư Dực vẫn luôn do dự một vấn đề, nếu như Lăng Thương Bắc trực tiếp biểu lộ tâm ý muốn hẹn hò thì phải làm sao? Nếu như nàng thật sự biến thành "chị dâu" của Lăng Thiên Dục, có phải có thể khiến cô không chiến mà thắng không?

Nhưng để tay lên ngực tự hỏi, nàng làm sao có thể chịu đựng được yêu đương với một người không yêu, thậm chí là kết hôn. Đừng nói là đàn ông, cho dù là phụ nữ, giới tính giống nhau, chỉ cần người kia không phải Lăng Thiên Dục, Liễu Tư Dực cũng không chấp nhập được thân cận.

Nàng cả đời này, sợ là rất khó lại yêu người khác.

Không biết ngồi bao lâu, lúc đi ra ngoài Lăng Thiên Dục đã ngủ, nàng yên lặng nằm sang bên cạnh, không yên lòng lướt điện thoại một hồi, trong đầu nghĩ tình huống đột phát có thể xảy ra ngày mai cùng với ứng phó như thế nào. Lăng gia nàng không quen thuộc, chỉ là nghe qua từ miệng Lăng Thiên Dục, biết cũng không phải dễ đối phó.

Ngày mai, hẳn là rất khó khăn.

"Nằm xuống ngủ với tôi." Lăng Thiên Dục đưa tay che màn hình điện thoại, Liễu Tư Dực kinh ngạc nhìn cô, "Chị chưa ngủ?

"Chờ em nãy giờ." Giọng nói của cô mơ mơ màng màng, đã buồn ngủ tới cực điểm, hoàn toàn dựa vào ý chí và ý thức chống đỡ.

Cô còn ngái ngủ, ngủ luôn thích vuốt tóc dài lên gối, nghiêng mặt nhìn lại, mũi nhìn không ra bất cứ dị thường gì. Cô khẽ kéo cổ tay Liễu Tư Dực, muốn kéo nàng xuống, Liễu Tư Dực thuận thế nằm xuống, đặt di động sang một bên, ngủ nghiêng về phía cô, "Ngủ đi."

"Hôm nay gặp Lăng Thương Bắc nói cái gì?" Lăng Thiên Dục vẫn nhắm hai mắt lại, ý thức tỉnh táo, ánh mắt lại không mở nổi, tựa như nửa ngủ nửa tỉnh.

"Không có gì, nói chuyện thôi."

"Anh nói rõ ngày về nhà nhờ tôi giúp anh ta, em biết là chuyện gì không?"

Liễu Tư Dực gối đầu lên cánh tay nhìn cô, tâm trạng phức tạp, lừa gạt thật sự là một chuyện rất vất vả, thấy nàng im lặng không nói, Lăng Thiên Dục mở mắt ra, đèn đầu giường phản chiếu trong con ngươi Liễu Tư Dực, ánh mắt nàng né tránh biểu cảm cũng rất bình tĩnh, cuối cùng chậm rãi nhắm mắt lại, "Không rõ nữa, ngủ đi."

Lăng Thiên Dục như có điều suy nghĩ, cảm thấy nàng hôm nay có chút khác thường, giận chính mình cũng sẽ không lâu như vậy. Liễu Tư Dực tuy rằng trông có vẻ lạnh lùng thản nhiên, thật ra thì tính tình rất tốt, người khác không biết, nhưng cô biết.

Tại sao hôm nay lại lảng tránh chính mình? Lăng Thiên Dục thật sự quá mệt mỏi, nghĩ ngợi dập đầu một cái, tựa đầu vào vai Liễu Tư Dực ngủ.

Ngày mai cũng đừng quá tức giận, Thiên Dục... Liễu Tư Dực xê dịch vào bên trong, ôm Lăng Thiên Dục, ôm cô bình yên ngủ một đêm.

Mưa đông tưới ướt thành phố, sáng sớm lúc sương mù mênh mông, Lăng Thiên Dục sáng sớm đã rời đi, cô muốn đến công ty xử lý chút chuyện, rồi về nhà.

Kể từ lần cái tát đó, cô đã không có liên lạc với Lăng Xương Khiếu, làm bộ đang tức giận, thả ra cái tư thái oan ức. Thật ra là bởi vì đi Nhật Bản chậm trễ, cô cũng không có ghi hận gì, một cái tát này so với chuyện cô muốn điều tra, thật sự là bé nhỏ không đáng kể.

Suốt một ngày, cô cứ cảm thấy bồn chồn, mí mắt phải giật liên tục, chờ kết quả điều tra bên Kỳ Mộc Uyển cũng rất sốt ruột. Hôm nay không thể về quá muộn, Lăng Thiên Dục sau khi kiểm tra xét duyệt một số tài liệu theo thói quen thì đúng giờ tan làm.

Trước khi bước vào khu biệt thự, cô nhận được tin nhắn của Lâm Hoàn, là một danh sách. Ông ấy thế mà lại làm một cái bản đồ phân bố thế lực, trong nhà 18 người cộng thêm 2 người canh gác phân biệt thuộc phòng nào, đánh dấu rất rõ ràng.

Lăng Thiên Dục dừng xe lại, đối ứng với người canh gác nhìn lại, quả nhiên là người của tam phòng, hơn nữa trung thành với Lăng Thương Vũ. Nói như vậy, ngày đó cô và Liễu Tư Dực ở trong mộ viên ôm nhau bị nhìn thấy, thậm chí còn bị chụp lại?

Theo cái tuyến này mà suy nghĩ, ngày đó mình ở quán bar hất rượu giám đốc Trương kia, hắn lại bị giáng chức... Đúng rồi, Lăng Thương Vũ đang tìm điểm yếu của mình, tam phòng nhất định đang tìm mọi cách tìm điểm yếu của mình.

Muốn đuổi mình xuống, hừ... quả thực nằm mơ.

Ngày gia đình hàng năm, ngoại trừ mẹ Lăng Thương Bắc là Lý Hân Dao, người trong nhà đều có mặt. Bà giống như một thế người ngoài, sống lâu trong chùa chiền, ăn chay niệm Phật, phù hộ gia tộc.

Bà hiền lương thục đức, là con cháu danh môn, cũng là cô con dâu Lăng Xương Khiếu thích nhất. Làm con cả dâu cả, bà quản gia có đạo, giúp chồng dạy con, tuy rằng gả vào hào môn, nhưng vẫn không tranh sự đời, chưa từng tranh cãi với người khác, cũng không có gây thù chuốc oán.

Năm xưa chuyện nhị phòng ồn ào huyên náo, Dư Tâm Ngữ bị khinh thường, chỉ có lúc bà ở đây sẽ bảo vệ một chút, Lăng Xương Khiếu sẽ cho bà vài phần mặt mũi, mấy phòng khác cũng không dám đắc tội Lý Hân Dao, dù sao địa vị của bà ở trong nhà không ai sánh bằng.

Nhưng phần lớn thời gian, Lý Hân Dao đều không ở đây, sau khi Lăng Thương Bắc trưởng thành, bag liền chuyển đến chùa chiền, sống đời tu hành, rời xa phàm trần thế tục.

Nhưng hôm nay, Lăng Thiên Dục mới vừa vào cửa viện liền nhìn thấy một bóng dáng nhã nhặn lịch sự đoan trang, ngoại trừ Lý Hân Dao, không có người khác.

"Bác cả?" Cô đã rất lâu không gặp Lý Hân Dao, ngoài kinh ngạc cũng rất vui vẻ.

Lý Hân Dao đang cầm đọc một quyển sách Phật giáo, nghe thấy giọng nói của Lăng Thiên Dục, quay đầu nhìn cô vui vẻ cười: "Tiểu Dục về rồi đấy à."

"Lâu rồi không gặp bác, bác có khỏe không?"

"Không tệ, còn con thì sao?"

Lăng Thiên Dục gật đầu: "Vẫn ổn ạ."

Không biết vì sao, nhìn thấy Lý Hân Dao luôn nhớ tới mẹ, bà rất ấm áp, mặt mũi lúc nào cũng hiền lành mỉm cười.

"Sao hôm nay bác lại trở về thế ạ?"

"Nghe nói hôm nay trong nhà có khách quý, Tiểu Bắc cầu xin bác mấy ngày, nên tới đây." Lý Hân Dao dứt lời lại cầm lấy sách, bà nhìn chằm chằm Lăng Thiên Dục một lát, cười cười tiếp tục đọc sách.

"Khách quý? Sao Lăng Thiên Dục không biết hôm nay trong nhà còn có khách quý? Là cùng một chuyện Lăng Thương Bắc nói sao? Trong lòng cô thấy kỳ lạ, nhưng vẫn bình tĩnh nói: "Không quấy rầy bác nữa ạ."

Cô hiểu Lý Hân Dao, không thích nhiều lời với người khác, nói vài câu là đủ rồi, không cần nói chuyện sâu.

Nếu như nói Lăng gia còn có người nhìn không thấu, chính là Lý Hân Dao, thế giới của bà gần như là đình trệ, an tĩnh. Đáy mắt bà đắm chìm vĩnh viễn không có gợn sóng, cho dù năm đó đối mặt với cái chết của chồng, gặp phải chuyện thảm của nhị phòng, bà đều là dáng vẻ chuyện không liên quan đến mình, luôn cảm thấy bà giống như nhìn thấu hồng trần, nhìn thấu tất cả, giấu ở đáy lòng.

"Nhị tiểu thư, lão gia gọi cô, ở ban công." Lâm Hoàn cung kính nói, Lăng Thiên Dục ngẩng đầu nhìn thoáng qua trên lầu, nhìn thấy bóng dáng Lăng Xương Khiếu, cô gật đầu, sau khi cúi chào Lý Hân Dao, mới rời đi.

Sau khi cô đi, Lý Hân Dao hơi ngước mắt nhìn bóng lưng cô một lát, mới cúi đầu lật sách.

Lăng Xương Khiếu ngồi trên ghế nằm, nhẹ nhàng dong đưa nhắm mắt lại, hiện giờ ông đang trong trạng thái bán nghỉ hưu, tiếp theo chủ yếu là chọn người kế nhiệm cho chức vụ chủ tịch và phân phối cổ phần, vì vậy ông luôn quan sát các phòng.

"Ông nội." Lăng Thiên Dục lên đến bên cạnh ông.

"Tát con một cái mà còn giận đến không chịu về à?"

"Không có, tôi đi nước ngoài một chuyến." Lăng Thiên Dục không có biểu cảm gì, không ai thích bị tát, Lăng Xương Khiếu hẳn là hiểu tính cách của cô giống con trai thứ hai của ông.

Lăng Xương Khiếu giơ tay lên, Lâm Hoàn bưng tới một cái ghế, bảo Lăng Thiên Dục ngồi xuống.

"Tô gia thời gian này rất an phận, thái độ đối với chúng ta rất tốt, thậm chí giống như nịnh bợ, xem ra quà con tặng rất quý trọng." Lăng Xương Khiếu nhìn thấu không nói toạc ra, có lẽ là Lăng Thiên Dục tìm được nhược điểm gì đó của Tô gia, nếu là như vậy thì cô cháu gái này, thật không phải người bình thường, làm tất cả chuyện ông không dám làm.

"Không tìm phiền toái là tốt rồi ạ, con nghĩ bác Tô biết đạo lý gây thù không bằng kết bạn."

"Ừ ~" Lăng Xương Khiếu vuốt râu bạc, bưng ấm trà nhấp một ngụm trà, "Ta nghe nói con với bà chủ quán bar kia rất thân thiết?"

"Ông nội nói Hồng tỷ sao? Thật ra chẳng qua là giao lưu qua lại, con không thích mắc nợ người khác, lần trước đi đến thành phố A không biết ông có nghe nói hay không, cô ấy cứu mạng Vân Thư, trở thành mấu chốt giúp chúng ta có thể cứu vãn Minh Đức. Sau đó lại bảo vệ con đến chỗ công nhân, ân tình lớn như vậy con phải báo đáp, nhưng mà cô ấy làm hết thảy hẳn là nể mặt đại ca?"

"Như vậy à, quan hệ giữa con và Vân Thư như thế nào?"

"Trước kia đã nói với ông rồi, lúc đầu bởi vì chuyện làm người phát ngôn mà gặp qua cô ấy, nhưng không quen, chỉ là giao du hời hợt thôi. Giải trí Thiên Lăng dù sao cũng không có liên quan hợp tác trực tiếp với Minh Đức, sau đó chính là chuyện của Minh Đức, ông bảo con đi xã giao, lúc này con mới có cơ hội tiếp xúc với cô ấy nhiều hơn. Hiện tại bọn con một lần nữa ký hợp đồng với Minh Đức, về công về tư, con phải duy trì tốt mối quan hệ này." Lăng Thiên Dục đối đáp trôi chảy, kỹ thuật nói kín đáo, không có một chút sơ hở.

Lăng Xương Khiếu híp hai mắt, cầm lấy một điếu xì gà, Lâm Hoàn giúp ông châm lên. Ông không nói gì, trầm mặc một hồi, cười cười, "Vậy con biết lại lịch bà chủ quán bar kia không? Có từng điều tra qua hay không?"

"Vậy thì không có, không có lợi ích liên quan, không muốn tốn tinh lực vào đó." Lăng Thiên Dục tiếp rất thuận lợi, cô biết Lăng Xương Khiếu tra được cái gì, cô cũng biết Lăng Xương Khiếu đang thăm dò cái gì, hoài nghi cái gì.

"Đằng sau quán bar Rose kia có kim chủ, kim chủ con biết là ai không?"

"Dạ? Vẫn luôn có tin đồn cô ấy có kim chủ, nhưng không biết là ai, chẳng lẽ là phú hào nhà nào?"

"Là Vân Thư." Lăng Xương Khiếu nói xong nhìn Lăng Thiên Dục thật sâu.

Lăng Thiên Dục làm bộ rất kinh ngạc, "Vân Thư? Không thể nào, lần đầu tiên gặp mặt con tưởng hai cô ấy không quen."

"Cho nên hai người phụ nữ này đều không đơn giản, cô ta cứu Vân Thư chẳng qua xuất phát từ tình ý, con và Thương Bắc thông minh như vậy, không nên bị hai người phụ nữ kia đùa bỡn chính mình, ta xem chuyện Minh Đức lần này, không chừng là Vân Thư ở sau lưng giở trò, con phải đề phòng cô ta."

Lăng Xương Khiếu tự cho là khống chế hết thảy, điều tra được chân tướng, thật ra hết thảy đều là do Lăng Thiên Dục sắp xếp. Cô đã từng sợ Lăng Thương Bắc đi điều tra, nên đã để Vân Thư làm "kim chủ" này, bất cứ ai chỉ cần theo điều tra bối cảnh của Liễu Tư Dực, đều sẽ điều tra ra Vân Thư mới là ông lớn đứng sau, nhưng không ai biết rằng sự chuẩn bị này đã được cô sắp xếp từ trước.

"Hiện tại chỉ là hợp tác bình thường với Vân Thư, cũng sẽ không mở lòng quá nhiều, ông yên tâm. Còn về Hồng tỷ, con ngược lại không có gì, không biết đại ca sau khi biết sẽ nghĩ thế nào."

Lăng Xương Khiếu không tin Lăng Thương Bắc sẽ làm việc một cách tuỳ tiện như vậy, phụ nữ muốn gả vào Lăng gia có quá nhiều, với tư cách là cháu đích tôn, Lăng Thương Bắc có địa vị hiển hách, mấy năm nay cũng sợ bị người khác lợi dụng sơ hở, không yêu đương, không kết hôn. Lăng Xương Khiếu không nghĩ rằng anh sẽ lao vào như vậy, dù sao thì ông vẫn còn ôm rất nhiều hy vọng vào đứa cháu đích tôn này.

Hơn nữa chuyện này rốt cuộc có chân tướng là cái gì, còn chưa biết được. Vân Thư, Liễu Tư Dực, hai người phụ nữ này là đang chơi Lăng gia, hay là Lăng gia có người thông đồng với bọn họ, khó nói.

Ông đứng lên, đi tới bên sân thượng, nhìn về phía xe vừa mới dừng lại, cười khẽ: "Hừ, nó nghĩ như thế nào? Sống hơn ba mươi năm, bị một người phụ nữ mê hoặc đến choáng váng đầu óc. Hôm nay ta ngược lại muốn xem thử lai lịch của người phụ nữ này? Có thể làm cho nó gọi cả Hân Dao trở về."

"Xem thử?" Lăng Thiên Dục đọc ra những lời lạ thường này, đi tới bên cạnh ông, tìm tầm mắt nhìn lại, dưới lầu chính là Lăng Thương Bắc trong bộ vest và  Liễu Tư Dực một thân khoác áo màu lam nhạt, hai người đi tới sân cười chào hỏi Lý Hân Dao.

Lăng Thiên Dục giật mình tại chỗ, chỉ cảm thấy trái tim bị người bóp chặt, hung hăng xé rách, đau đến mức cô không thể hô hấp.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.