Trong thời gian này, Hạ Nam Chi vô cùng nhuần nhuyễn thấu hiểu được cái gì gọi là được sủng mà kiêu. 
“Anh trai, em muốn ăn táo.” 
“Anh gọt cho em đi.” 
“Lại cắt nó thành mấy miếng nhỏ nữa.” 
“Ăn đi.” 
Kỷ Y Bắc kiên nhẫn làm theo từng yêu cầu của cô, cắt quả táo bằng cánh tay không linh hoạt của mình, cho vào bát và dùng tăm đút cho cô. 
Cô nằm nghỉ ngơi mấy ngày, đến sáng nay đã có thể nói chuyện bình thường trở lại. 
“Anh bị đình chỉ công tác bao lâu?” 
Kỷ Y Bắc lại lấy một miếng khác đút cho cô, nhàn nhạt đáp: “Khoảng một tháng.” 
“Vậy cũng tốt, có thời gian để vết thương phụ hồi.” 
Kỷ Y Bắc mỉm cười, để trái cây sang một bên, cầm cốc giữ nhiệt rót một cốc trà long nhãn: “Uống cái này đi.” 
Hạ Nam Chi ngoan ngoãn uống hết một hơi cạn sạch. Kỷ Y Bắc gần như đã lấp đầy phòng bệnh bằng những thứ đồ bổ cho máu, mỗi ngày một nồi súp gà hầm xương hoặc súp gan lợn, các món ăn vặt thường dùng là táo tàu, táo và vải. 
Cô cảm thấy chỉ sợ là sau khi ra viện sẽ còn béo hơn cả hồi trước. 
“Đã đến lúc thay băng chưa?” Kỷ Y Bắc cúi xuống nhìn đồng hồ đeo tay: “Sao bác sĩ còn chưa đến, để anh đi gọi.” 
Việc bổ sung máu là một công trình lớn cần được tích lũy theo thời gian, mà hiện tại điều quan trọng nhất của Hạ Nam Chi là chăm sóc vết thương do đạn bắn ở chân và lưng, thay băng thường xuyên hàng ngày để ngăn ngừa nhiễm trùng và 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-hong-do-va-sung/538613/chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.