Editor + Beta: LinhNhi
Tuy nhiên, trước khi Hạ Nam Chi đóng cửa xe lại, cô thoáng thấy một cậu bé đang nấp sau cây thiết mộc lan lớn ở lối vào viện phúc lợi.
Cô nhìn chăm chú, quả nhiên là Thạch Đầu.
"Thạch Đầu!" Hạ Nam Chi hét lên rồi đi về phía cậu bé.
Kỷ Y Bắc quay đầu lại, nhanh chóng ra khỏi xe.
Thạch Đầu nhìn xung quanh, loạng choạng chạy về phía Hạ Nam Chi, ôm lấy chân cô: "Chị."
Hạ Nam Chi cúi người: "Làm sao vậy?"
"Tối qua Tinh Tinh lại trở về rồi, có lẽ, có lẽ em nhìn nhầm rồi."
Hạ Nam Chi sờ sờ mái tóc bồng bềnh của cậu, nhẹ giọng hỏi: "Em trước nói cho chị biết, ngày hôm qua em nhìn thấy cái gì?"
"Có một chú, nói chuyện với mẹ viện trưởng, sau đó mẹ viện trưởng dẫn Tinh Tinh ra mang đi... mang lên xe."
Hạ Nam Chi và Kỷ Y Bắc nhìn nhau, nhận ra rằng vấn đề này có thể không đơn giản như vậy.
"Tinh Tinh nguyện ý đi sao, em có hỏi Tinh Tinh đi đâu chưa?"
"Lần trước lúc cậu ấy đi thì không khóc, nhưng lúc về lại khóc. Lần này ra khỏi lớp học đã khóc rồi, em, em hỏi cậu ấy, nhưng cậu ấy không nói cho em..."
Sắc mặt Hạ Nam Chi nặng nề.
Đại khái đã đoán được là chuyện gì, mấy năm gần đây những sự việc như thế này cũng không ít.
"Bé ngoan." Kỷ Y Bắc vỗ đầu Thạch Đầu, cúi người ôm cậu vào lòng, hất cằm lên trêu chọc cậu, thấy đứa nhỏ này nhìn thấy anh không khóc mà lại mếu máo.
"..."
Kỷ Y Bắc ngượng ngùng,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-hong-do-va-sung/538584/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.