Editor + Beta: LinhNhi 
Đèn đường được bật lên, ánh đèn mờ ảo, khi chiếu lên tuyết tạo ra chút cảm giác ấm áp. 
Kỷ Y Bắc cầm một quyển sổ từ biệt thự bước ra. Vừa ra ngoài thì anh đã nhìn thấy Hạ Nam Chi đang ngồi trên chiếc ghế dài dưới ngọn đèn. 
Hóa ra cô vẫn còn ở đây. Anh còn cho rằng cô sớm đã không còn kiên nhẫn mà rời đi. Anh vừa bị Hoàng Nhã Hòa, người mà nói cũng không ra hơi kia giữ lại một tiếng rưỡi đồng hồ mới có thể đem mọi việc hỏi cho rõ ràng. Anh đột nhiên cảm thấy Hạ Nam chi trở nên dễ thương hơn. 
Dư Hiểu Dao chạy đến, kể lại những lời vừa nãy Hạ Nam Chi đã nói cho Kỷ Y Bắc, lại nói thêm: "Vừa nãy cô ấy định đi, tôi đã giữ cô ấy lại rồi." 
Kỷ Y Bắc gật đầu, lấy từ trong túi ra viên kẹo cao su không biết có từ đâu. đưa cho Hạ Nam Chi. 
"Tí nữa mời em ăn cơm. Ở lại đợi một lúc nữa." 
Hạ Nam Chi nhận lấy kẹo cao su, bóc vỏ rồi cho vào miệng. 
Kỷ Y Bắc hỏi: "Nhớ ra bàn tay trong trí nhớ của em nhìn thấy trong hoàn cảnh nào chưa?" 
"Không có ấn tượng." Hạ Nam Chi cầm chai nước khoáng dưới chân lên nói: "Mở cho em." 
Kỷ Y Bắc cười: "Khi nào em nhớ ra thì anh mở cho em." 
Đột nhiên Thư Khắc chạy tới, hốt hoảng nói: "Kỷ đội! Có manh mối mới về một dấu vân tay! Dấu vân tay rõ ràng đã được để lại trên mặt gương trong nhà vệ sinh của nạn nhân số ba!" 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-hong-do-va-sung/538559/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.