"Giám đốc, giám đốc?"
Có người đẩy nhẹ cánh tay, Chu Đình Vũ dần dần tỉnh táo, mở mắt, nhìn chằm chăm người trước mặt mang theo vài phần lờ mờ.
Mary ôm túi trong lòng, đang dùng ánh mắt vô cùng lo lắng nhìn chăm chú vào Chu Đình Vũ, "Giám đốc, chị không sao chứ? Tại sao lại khóc?"
Chu Đình Vũ sửng sốt vài giây, bên môi nở ra một nụ cười, "Chị không sao, chỉ nằm mơ một giấc về chuyện lúc trước thôi."
Mary thở phào một hơi, "Không có việc gì là tốt rồi, tan làm rồi chị, mọi người đi hết rồi."
"Chị biết rồi, em đi trước đi, chị dọn dẹp một chút rồi cũng về."
"Dạ, vâng."
Chu Đình Vũ hít sâu một hơi mới chậm rãi thở ra, lau nước mắt trên khóe mi, cúi đầu xoa xoa ấn đường, sau đó liếc lịch ngày trên bàn.
Năm năm. Những chuyện trải qua năm đó nối tiếp nhau hiện lên rõ ràng trong đầu, vĩnh viễn sẽ không bao giờ quên. Mười lăm tháng đó đối với người bên cạnh Hàn Linh Hi mà nói đều quá sâu sắc, quá khắc sâu nên mọi người thống nhất duy trì im lặng không nói đến, đơn giản là không muốn nhắc lại.
Chỉ là mới nghỉ ngơi một lúc, không nghĩ rằng sẽ mơ tới.
Mặc áo khoác vào cầm túi xách lên đi ra khỏi văn phòng, văn phòng bên ngoài đã trống không, đến giờ tan tầm những người này đều sốt ruột hơn ai. Chắc là vì trong nhà có một người đáng để mong chờ?
Chu Đình Vũ vẫn còn cười cười, khóa cửa văn phòng lại đi thang máy xuống lầu.
Mùa đông luôn tối sớm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-hong-do-va-hoa-hong-trang/1422016/chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.