Từ lúc Chu Đình Vũ đến Dung Tĩnh Hi và Mộ Ngưng chỉ ở lại một lát rồi rời đi trước, chỉ có Chu Đình Vũ ngồi một mình trên ghế hành lang bệnh viện, lần này quay về vội vã, đến cả hành lí cô đều không để ý mang theo.
Cô không rõ tình huống trong bệnh viện lắm, nhưng gương mặt đó luôn thoảng qua trước mắt. Nước mắt lặng yên rơi xuống không tiếng động, ngăn thế nào cũng không ngừng được. Nếu như không phải về sau Khương Tử Doanh nói ra, Chu Đình Vũ không dám tưởng tượng có phải toàn bộ quãng đời sau này của mình dùng để hối hận hay không, cô trách mình thờ ơ, trách Hàn Linh Hi nhẫn tâm, càng hận sự bất lực của mình, chỉ có thể trơ mắt nhìn người ấy chịu khổ lại không thể gánh chịu một phần thay cô ấy.
Trương Phượng Lan ở trong phòng bệnh xoa dịu Hàn Linh Hi, vừa rồi tâm trạng cảm xúc của cô quá lớn, lúc này thân thể khó chịu nhiều hơn, ho khan nửa ngày mới bình phục lại, mệt mỏi ngủ thiếp đi.
Đắp kín chăn cho con gái xong, Trương Phượng Lan xác nhận cô đã ngủ say mới đứng dậy ra ngoài.
"Dì, cậu ấy sao rồi?"
"Đừng lo, đã ngủ rồi."
Trương Phượng Lan ngồi xuống bên cạnh Chu Đình Vũ, than thở: "Đình Đình, với quan hệ của con và Nhiễm Nhiễm, chúng ta thật sự không nên gạt con chuyện này. Nhưng từ nhỏ tính Nhiễm Nhiễm đã bướng bỉnh lại rất tự ái, nó không muốn nhất chính là làm con buồn, cũng sợ nhất chính là để con thấy bộ dáng này, cho nên mới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-hong-do-va-hoa-hong-trang/1422014/chuong-115.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.