Lúc Hàn Linh Hi tỉnh lại là ở hoàn cảnh lạ lẫm, trong không khí có mùi thuốc khử trùng rõ rệt...
"Linh Hi, Linh Hi à, em tỉnh rồi?"
Đỗ Dật hơi ngồi nghiêng bên giường bệnh, con mắt đỏ ngầu, thấy Hàn Linh Hi mở mắt thì kích động không thôi, cầm tay cô lo lắng hỏi: "Sao rồi, sao rồi, em cảm thấy thế nào?"
"Đây là bệnh viện à?"
Hàn Linh Hi nhìn xung quanh, "Sao em lại ở đây, này, mắt anh làm sao vậy?"
"Em không có ấn tượng gì à?" Đỗ Dật dùng tay áo dụi mắt, "Vừa rồi em té xỉu trên đường, anh đưa em đến bệnh viện gần nhất, lần sau té xỉu nhớ nói trước một tiếng, hù chết anh em rồi đó!"
"Giờ em không sao cả, có thể là ngủ không ngon với hôm nay lại ăn ít nữa." Hàn Linh Hi chống người ngồi dậy, nhìn bộ dáng của Đỗ Dật không nhịn cười được, "Vậy là anh vừa khóc hả?"
"Em còn cười anh, em nằm trên giường ngủ mấy tiếng đồng hồ, anh trông em thôi mà sợ lắm đó!"
Đỗ Dật nghĩ lại vẫn còn sợ, quan sát thật kỹ gương mặt của Hàn Linh Hi, sắc mặt đã tốt hơn vừa rồi nhiều lắm. Hại mình hết hồn, con nhóc chết tiệt này còn cười được!
"Được rồi được rồi, em không sao, cảm ơn anh đưa em tới bệnh viện. Chỉ có điều anh có nên lau mặt trước không."
Lấy điện thoại ra cho Đỗ Dật soi gương, Đỗ Dật ngạc nhiên thấy trên má trái mình có vài vệt dầu đen, thảo nào vừa rồi đi trên hành lang bị người ta chú ý vậy.
Anh ta lau mặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-hong-do-va-hoa-hong-trang/1421991/chuong-92.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.