Chương trước
Chương sau
Bữa tối là một bầu không khí vui vẻ hài hòa, có hai chuyên gia ẩm thực là Hàn Tục và Chu Đình Vũ, hai mẹ con Trương Phượng Lan và Hàn Linh Hi thoải mái hơn nhiều, trong toàn bộ quá trình chỉ tham gia rửa đồ và ăn.
Một bàn thức ăn với màu sắc tươi sáng, hương vị phong phú, khi Hàn Linh Hi kinh ngạc làm Chu Đình Vũ cảm thấy rất tự hào, cô gái của cô quả nhiên rất giỏi giang.
"Đây đây đây, Đình Đình, con lươn này cho con ăn." Trương Phượng Lan nhiệt tình gắp thịt bỏ vào chén của Chu Đình Vũ, "Tươi ngon tươi ngon, mùi vị tốt lắm."
Để phòng ngừa Hàn Linh Hi ném ánh mắt khinh thường nói mình bất công, bà cũng gắp một miếng cho Hàn Linh Hi, "Con nhỏ thúi, của con đây, ăn nhiều vào, lúc rảnh thì nhớ về nhà thăm ba mẹ con đó."
"Dì, Linh Hi không thích ăn lương, cái này cho con đi."
Chu Đình Vũ cười nhàn nhạt, lúc này cô gái bên cạnh cô đang dùng ánh mắt cực kỳ ghét bỏ nhíu mày dò xét lương trong chén, nên cô liền dùng đũa gắp lươn trong chén cô bỏ vào chén mình, đổi một miếng cà cho Hàn Linh Hi.
Trương Phượng Lan sợ hãi cảm thấy quái lạ, trong trí nhớ mà bà biết, Hàn Linh Hi không thích uống đồ ngọt, không ăn rau chân vịt, còn lại có vẻ như không có kiêng ăn gì, làm mẹ ruột con bé, không đến mức món ưa thích cũng không biết chứ.
Lại quan sát thêm, Chu Đình Vũ múc canh thịt nạc chia cho mọi người đang ngồi, chỉ duy nhất cái chén của Hàn Linh Hi là chừa lại đậu phộng và táo đỏ, bỏ hành tây đi rồi mới bưng cho cô.
"Ơ... Giờ con ăn kén chọn như thế à?" Trương Phượng Lan nhíu mày, nghi hoặc hỏi: "Không phải trước đây ăn hành à?"
"Dì, cậu ấy ăn hành lá, còn hành tây Linh Hi ăn không được ạ."
Chu Đình Vũ lại giải thích đề khó, bắt đầu động tay lột tôm, ngón tay của cô tinh tế linh hoạt, trước tiên là ngắt đầu tôm, cầm phần mình và phần đuôi tôm, nhẹ dùng sức, thịt tôm liền tách khỏi vỏ tôm hoàn chỉnh.
Đổ chút nước tương vào dĩa đẩy tới trước mặt Hàn Linh Hi, cô nghiêng người sang căn dặn, "Gần đây cậu hơi mẫn cảm với tôm, ăn cũng được nhưng mà ăn ít thôi."
"Ừm, biết rồi."
"Cái con bé này, mẹ bảo Đình Đình ngồi bên cạnh con đâu có phải vì để con bé hầu hạ con." Tình cảm ngọt ngào giữa hai người trong mắt Trương Phượng Lan lại là chuyện rất lớn, "Nhiễm Nhiễm, lúc nhận được lòng tốt từ người ta, phải nói cảm ơn, mẹ không biết con ăn một bữa cơm còn kén chọn như thế đó."
"Đối với con gái mẹ, mẹ hiểu được bao nhiêu? Mẹ làm mẹ không đạt tiêu chuẩn, con trách con gái khó nuôi..."
Bị người làm phiền tâm trạng, Hàn Linh Hi tức giận trừng mắt với mẹ mình, lúc tám tuổi lần đầu tiên ba cô làm lươn, khi đó cô đã không thích ăn, còn có hành tây nữa, từ trước giờ cô đều bỏ ra để bên ngoài, Trương Phượng Lan không biết, là vì từ đó giờ bà chưa từng hỏi cũng rất ít quan tâm, hơn nữa tài nấu nướng của Hàn Tục tốt hơn nhiều so với bà, vì để bớt việc, Trương Phượng Lan giao hơn nửa nhà bếp cho chồng xử lý, bây giờ quay ngược lại trách mình kén chọn.
Hàn Tục huých nhẹ Trương Phượng Lan, nhỏ giọng nói: "Được rồi, bọn nhỏ đã lớn hết rồi, bà đừng quản Nhiễm Nhiễm nữa, bà nhìn kìa, đây không phải rất tốt à."
"Tốt, tốt gì?"
"Không phải bà muốn hai đứa cải thiện quan hệ, sống chung hòa bình à, bà nhìn Đình Đình vừa gắp đồ ăn lột tôm cho con gái chúng ta, Nhiễm Nhiễm cũng không còn từ chối đúng không? Nhìn như vậy, quan hệ của hai đứa hòa hợp hơn trước kia nhiều đấy."
Trương Phượng Lan ngừng lại, lại quay sang nhìn, vừa nghe Hàn Tục nói như thế, đúng là có chuyện như vậy thật. Hai đứa nhỏ ngồi chung chỗ cười cười nói nói, hoàn toàn không lạnh nhạt như ban đầu, xem ra phương án trước đây của bà làm đúng rồi, vợ chồng Chu An và Lâm Ngọc Chi thật có phúc, nuôi được một đứa con gái ngoan ngoãn hiểu chuyện lại biết quan tâm như thế, và còn là người bạn làm tấm gương tốt nữa chứ, cuối cùng con gái bà cũng được khai sáng rồi.
Tâm trạng bà đột nhiên rạng rỡ hẳn lên, cười tít mắt, tự trò chuyện với Hàn Tục, không quan tâm rốt cuộc Hàn Linh Hi và Chu Đình Vũ ra làm sao nữa.
Sau khi ăn cơm tối dọn dẹp xong, Hàn Linh Hi nhanh chóng kéo Chu Đình Vũ vào phòng ngủ của mình, về nhà một lần mà phải nghe Trương Phượng Lan nói liên miên, đầu cô sắp phình ra rồi, chỉ có trong này mới yên tĩnh được một chút.
Chu Đình Vũ đứng trước tủ sách, cô luôn cảm thấy hứng thú với những cuốn sách này. Ngón tay lướt qua trên gáy sách, để ý bên trong có kẹp một cuốn album ảnh, liền rút ra xem.
Album ảnh là của Hàn Linh Hi, bên trong có Hàn Linh Hi, Trương Phượng Lan, cùng với họ hàng bạn bè và bạn học của cô. Chu Đình Vũ lật xem những tấm hình hồi còn bé của Hàn Linh Hi, đó là dáng vẻ lúc nhỏ cô quen thuộc, tự nhiên sinh ra cảm giác thân thiết.
Cô mím khóe môi, nhẹ nhàng vuốt phẳng tấm hình đã ố vàng đổi màu, quả nhiên là con gái thay đổi khi lên mười tám, nếu để người ngoài xem, sợ rằng căn bản sẽ không biết cô gái trước mặt và cô bé trong hình này là cùng một người.
Ngón tay tiếp tục lật hình, lúc lướt qua một tấm hình, có gì đó rớt ra từ hai mặt nhựa trong suốt, rơi xuống bên chân. Cô cúi người nhặt lên, kinh ngạc khi phát hiện là ảnh chụp lúc còn nhỏ của mình.
Gương mặt non nớt nụ cười ngây thơ, cô cột tóc đuôi ngựa nhẹ nhàng khoan khoái ngồi trên ghế nằm dưới bóng cây, trên cổ còn đeo khăn quàng đỏ. Những tấm ảnh khi còn bé của mình đều được Lâm Ngọc Chi cất giữ rất tốt, nói hình cũ bây giờ rất đáng quý, lại có kỷ niệm ý nghĩa, bà muốn cất kỹ đợi đến lúc nào đó giao cho người yêu của mình. Nên ngay cả Chu Đình Vũ cũng sắp không nhớ rõ hình dạng lúc nhỏ của Chu Đình Vũ ra sao rồi.
Quan sát thật kỹ, bên phải tấm ảnh còn có một vạch nhỏ, là dấu bị xé, lại đo kích thước tấm hình này và ảnh chụp khác, chỉ có một nửa nội dung, trên tấm hình còn chằng chịt mấy lỗ nhỏ như lỗ kim...
"Linh Hi, sao hình của mình lại trong album ảnh của cậu vậy." Chu Đình Vũ xoay người, Hàn Linh Hi đang nằm trên giường nhắm mắt nghỉ ngơi.
"Lại chỉ còn một nửa, với lại, sao bên trên có nhiều lỗ vậy?"
"Hả? Ảnh chụp gì?" Hàn Linh Hi mở mắt, lâu rồi cô không có sắp xếp album ảnh, giờ bị Chu Đình Vũ nhắc tới, bất chợt không có bất kỳ ấn tượng gì.
"Là cái này đây." Chu Đình Vũ cầm ảnh chụp cho cô xem, "Đây không phải mình à? Vậy một nửa kia đâu rồi?"
Hàn Linh Hi nhìn lướt qua gương mặt khi còn nhỏ mình từng ghi hận vô số lần lập tức nhớ ra, ánh mắt cô xoay vòng, cố gắng lờ đi: "À, tình cờ để trong đó, mình quên rồi."
Chu Đình Vũ phát hiện ra vẻ mặt cô không đúng, "Cậu thật sự quên rồi? Cố ý kẹp trong này cất giấu, mình không tin một chút ấn tượng cậu cũng không có."
Quả nhiên lời nói dối đơn giản không thể gạt được cô gái tinh tế này mà, Hàn Linh Hi khoát khoát tay, ôm khuỷu tay ngồi, "Được rồi được rồi, mình thừa nhận, tấm hình này thật ra là trong một mùa hè rất lâu trước đây, cha mẹ mình với cha mẹ cậu dẫn chúng ta đi công viên chụp được, lúc đó thật ra mình ngồi chung trên ghế này với cậu, một nửa kia bị xé rồi."
Đã biết khi còn nhỏ cô có ôm thù hận đặc biệt với mình, nên Chu Đình Vũ không nghiên cứu kỹ nguyên nhân xé bỏ, "Vậy nhiều lỗ trên này là sao?"
Hàn Linh Hi nhíu mày, "Cậu thật sự muốn biết."
"Tất nhiên."
"Vậy mình cho cậu biết, thấy chỗ này không," Hàn Linh Hi chỉ chỉ một chỗ trống trên tường, lại dang tay khoa chân múa tay thành một vòng tròn, "Rất lâu trước đây trên tường này có một cái bảng phóng phi tiêu, lúc nhỏ mình rất ghét cậu, nên dán tấm hình này lên trên, mỗi lần mình bị mẹ mắng vì cậu sẽ chơi phóng phi tiêu, lâu dài mới có nhiều lỗ như vậy, sau này thì sợ mẹ mình phát hiện, nên giấu trong album ảnh."
"... Cậu dán hình mình lên trên làm bia phóng tiêu?"
Chu Đình Vũ không khỏi đen mặt, đúng là đánh giá thấp Hàn Linh Hi lúc nhỏ mà, không chỉ có bướng bỉnh gây sự, còn có tâm lý trả thù rất mạnh nữa.
Trong đầu mô tả tên nhóc ranh kia đeo khăn quàng đỏ mặc đồng phục váy học sinh, vừa cầm phi tiêu phóng lên tường vừa lẩm bẩm câu thần chú trong miệng, "Tôi đâm chết cậu đâm chết cậu cho cậu chết," thuộc lòng đến không có gì thuộc hơn, bên trong còn có vài bài thi không được điểm tuyệt đối, Chu Đình Vũ vừa bực mình vừa buồn cười, được ghi sâu trong lòng bằng phương pháp này, không biết là may mắn hay xui xẻo nữa.
Đưa tay ra nhéo mặt Hàn Linh Hi, cô nghiêm mặt cắn răng nói: "Rốt cuộc lúc nhỏ cậu hận mình đến mức nào hử?"
Hàn Linh Hi nắm cổ tay Chu Đình Vũ, thuận thế đè cô lên giường, ngón tay trượt vào trong làn tóc rối tung của cô. Tóc của Chu Đình Vũ rất đen thẳng, cô thích hình dạng chúng nó bị thổi bay trong gió, càng thích biểu cảm cực quan tâm trên gương mặt người trước mắt này, phải nói là đã từ rất lâu trước đây, Chu Đình Vũ đã trở thành cảnh quan duy nhất trong cuộc sống của mình.
"Khi còn bé không hiểu chuyện, giám đốc Chu là người lớn rộng lượng, đừng chấp nhặt với con nít ha."
Đẩy sợi tóc trên mặt của cô ra phía sau, giây phút này khi tóc dài của Chu Đình Vũ rải rác ở trên gối, như là đóa hoa yên lặng nở rộ. Trên chóp mũi là hương thơm quen thuộc, Hàn Linh Hi nằm nửa người trên người cô, dừng trong ánh mắt cô, cười tự nhiên: "Giờ thích cậu vẫn còn kịp."
Ánh mắt của Chu Đình Vũ trong suốt sáng ngời, khẽ nhướng khóe mắt để người ta biết ý cười cất giấu bên trong, sống mũi cô duyên dáng, đôi môi mỏng, thoạt nhìn toàn thân trông thanh tú mà mỏng manh. Hàn Linh Hi biết cô gái này không phải như dáng vẻ bên ngoài đơn giản như vậy, dù sao cô cũng đã biết chiêu đá xoáy của Chu Đình Vũ rồi, cũng nếm thử đôi môi xinh xắn mà không mất mềm mại này rồi.
Giống như là rượu vang cất trong hầm rượu lâu năm, lúc lướt qua đầu lưỡi là cảm giác mềm mại và tinh tế, cần xuôi dòng, lướt qua rêu lưỡi, lại đi vào cổ họng mới từ từ thành phẩm cho ra hương vị thay đổi liên tục, mà trong quá trình thưởng thức, mùi vị tinh khiết và hương thơm của rượu sẽ tràn ngập trong khoang miệng, càng nếm càng thơm.
Chầm chậm cúi đầu xuống, chóp mũi bên chóp mũi, Hàn Linh Hi cúi người khẽ hôn bờ môi cô, cắn môi dưới của cô. Chu Đình Vũ hơi run nhè nhẹ, cô không nhắm mắt lại mà ngược lại là ôm lấy cổ Hàn Linh Hi, hôn đáp lại cô đồng thời dùng sức ở eo, đổi vị trí cho hai người.
Đầu ngón cái đặt bên khóe môi Hàn Linh Hi, Chu Đình Vũ nhìn vào trong ánh mắt cô, ánh mắt dần trở nên khác biệt... Dĩ nhiên Hàn Linh Hi biết sự thay đổi của ánh mắt này, dường như dần thay đổi chính mình dưới ánh mắt nóng bỏng của cô.
Cánh môi ấm áp rơi bên tai, ma sát trên xương tai nhạy cảm, cảm giác ẩm ướt như rắn trườn, từ lỗ tai đến lông mày, lại từ lông mày đến chóp mũi, ngay sau đó, nó lại quay về nơi xuất phát ban đầu, quấn quít trên cánh môi đỏ thẫm.
Hai tay Hàn Linh Hi bấu víu trên lưng mỏng manh của Chu Đình Vũ, ôm lấy cô muốn lui lưỡi về phía sau, để cảm giác này tiếp tục lên men.
Nếu muốn có khác biệt với người khác, đó chính là được thân mật chặt chẽ với cô gái trước mắt này, lấp đầy không gian kẽ hở, để bất kỳ ai cũng không thể can thiệp vào. Chỉ có như vậy, Chu Đình Vũ mới có thể thuộc về cô.
"Đình Đình, Nhiễm Nhiễm, nước trái cây làm sạch mẹ làm xong rồi, để cạnh bàn học đợi khi nào hai con khát thì có thể uống nhé!"
Bỗng nhiên Trương Phượng Lan xuất hiện không hề báo trước, bưng khay đựng hai ly nước trái cây trên mặt đầy tươi cười.
Giây phút khi cửa phòng mở ra, Chu Đình Vũ liền nhanh chóng buông ra, Hàn Linh Hi cảm giác được vừa rồi cô run rẩy, đâu phải chỉ mình Chu Đình Vũ bị kinh sợ, mình cũng bị sốc nặng vì mẹ mình, gò má cô ửng hồng lên tức giận trừng mắt với bóng lưng bận rộn của mẹ mình, sinh ra vô số tâm trạng ai oán.
"Mẹ, đã nói với mẹ bao nhiều lần rồi, trước khi vào phải gõ cửa!"
Trương Phượng Lan không đoán ra được tâm trạng thay đổi liên tục của con gái mình, cũng không chú ý đến ánh mắt ai oán của cô. Để mâm đựng nước trái cây lên bàn sách xong, trả lời không sao cả: "Ôi trời, mẹ biết rồi biết rồi, lần sau nhớ mà."
"... Lần nào mẹ cũng nói như vậy!"
"Sao con dài dòng vậy, mẹ nhớ là được chứ gì?" Trương Phượng Lan xoay người chuẩn bị đi ra ngoài, thấy Chu Đình Vũ và Hàn Linh Hi trên giường, cố ý dặn dò: "Hai con cứ chơi thỏa thích đi, hôm nay đừng về, áo ngủ nước nóng mẹ chuẩn bị cả rồi, này, Nhiễm Nhiễm, con đừng có bắt nạt Đình Đình người ta đó!"
"..."
Hàn Linh Hi không nói gì, sao lúc nào mẹ mình cũng bảo vệ Chu Đình Vũ, bà không thấy đối phương đang ở trên à, muốn bắt nạt cũng là cậu ấy bắt nạt mình được không vậy, trong mắt mẹ mình nguy hiểm đến nỗi có thể tổn thương Chu Đình Vũ à?
Đợi Trương Phượng Lan đóng cửa lại rời đi, Chu Đình Vũ giơ tay lên lau son môi dính trên môi Hàn Linh Hi, thở phào nhẹ nhõm, trong lòng cảm khái dì Phượng Lan không phải là người nhạy bén.
Cô cười như không cười nhìn chăm chú vào Hàn Linh Hi, trêu chọc: "Muốn tiếp tục không?"
Hàn Linh Hi liếc cô như róc xương lóc thịt, "Cậu không nghe mẹ mình nói mình đừng có bắt nạt cậu à?"
***
Tác giả: Hàn cô nương xấu hổ ngạo kiều ╮(╯▽╰)╭
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.