Chương trước
Chương sau
Chu Đình Vũ ăn trưa ở nhà một mình, ngồi trên ban công nhìn ra các toàn nhà mọc như rừng ở xa.
Trong phòng khách bật một khúc dương cầm du dương trầm bổng, cô thích độc tấu mềm mại này hơn so với rock heavy metal và những bài hát ngâm nga tình yêu. Tựa như đặt mình vào trong rừng cây đầy sức sống, điệu khúc nhẹ nhàng như là suối nước chảy trong núi, mà ánh mặt trời sẽ để lại một cái bóng mờ nhạt trên đó, những mảnh kim loại lóe sáng. Âm nhạc yên tĩnh và tuyệt đẹp này, rất dễ làm cho dây thần kinh toàn thân được thư giãn.
Những đám mây thay đổi sáng tối trên bầu trời, lắng nghe giai điệu thuần khiết, Chu Đình Vũ từ từ nhắm mắt lại, đang mơ mộng thì nghe thấy tiếng chuông cửa reo.
Là Hàn Linh Hi đã về sao? Nhưng mà cậu ấy về, đáng lý ra phải trực tiếp mở cửa ra chứ, hay là quên mang theo chìa khóa?
Chu Đình Vũ lại mở mắt ra, đứng dậy đến cửa mở ra.
Cửa phòng mở ra, là Hàn Linh Hi đứng bên ngoài thật, cô chen thẳng vào đẩy Chu Đình Vũ lên cửa trước, cặp mắt xinh đẹp tập trung đối mặt với Chu Đình Vũ.
"Sao vậy?" Chu Đình Vũ nghi hoặc hỏi, "Cậu đã đi đâu?"
Hàn Linh Hi không trả lời vấn đề, cô nhìn xuống Chu Đình Vũ, nhìn chăm chú như muốn nhìn thấu đối phương.
Ngay sau đó, cô thấp giọng nói: "Tôi cần xác định một chút."
Nghiêng người qua, hơi hơi nghiêng đầu tìm kiếm chính xác đôi môi cô, Hàn Linh Hi nâng gương mặt của Chu Đình Vũ lên, hạ xuống một nụ hôn thật sâu trên môi cô. Dùng răng cắn vào cánh môi mềm mại và linh hoạt của đối phương không nặng không nhẹ, đầu lưỡi dễ dàng cạy mở phòng bị của cô, xâm nhập vào khoang miệng bí ẩn ẩm ướt, để mình nếm được mùi vị ngọt như đường.
Mà trái tim giấu trong lồng ngực, dần dần đập gia tốc vì hành động thân mật này, càng đập càng nhanh, khiến huyết mạch của Hàn Linh Hi căn phòng, hô hấp dồn dập.
Lưu luyến không rời vẫn phải buông cô ra, đặc điểm gương mặt tinh xảo này của Hàn Linh Hi có loại cảm xúc khiến người ta không thể nào diễn tả được, cô nằm trong lòng Chu Đình Vũ, dùng ngón cái lau nhè nhẹ cánh môi sưng đỏ lên vì vừa rồi bị mình hôn, lộ ra nụ cười, "Mình thật sự, thích cậu."
- -----------------------------------------
Trên ban công, hoa lài tỏa ra mùi hương nhàn nhạt thơm ngát, đóa hoa nho nhỏ tô điểm ở giữa. Đêm qua trút xuống một cơn mưa to, hôm nay không có ánh nắng, nhiệt độ thích hợp, gió mát thổi qua, thổi lên làn da sẽ có chút cảm giác mát lạnh.
Bầu trời xa xăm có đám mây mỏng trôi nổi, thỉnh thoảng trộn lẫn vào vài đám mây có màu đậm hơn, như là cây bút lông thấm nhuộm màu trắng dưới ngòi bút của họa sĩ, đang chờ đợi để thêm màu sắc mới, một khắc ấy sẽ vẽ xuống giấy trắng như tuyết.
Thỉnh thoảng, sẽ có vài chú chim giương cánh lướt qua bầu trời.
Trên ban công, Chu Đình Vũ và Hàn Linh Hi đang chia sẻ chung chiếc ghế nằm bằng gỗ màu trắng với nhau, cùng tận hưởng buổi chiều yên tĩnh và thoải mái.
Trên bàn đặt bình trà lài mới pha và hoa quả đã được cắt gọn, còn có một đĩa bánh ngọt màu sắc hấp dẫn, chỉ là không có ai động vào. Đối với các cô mà nói, thời gian bên cạnh người yêu có ý nghĩa hơn nhiều so với một buổi trà chiều hấp dẫn.
Ghế nằm chỉ rộng có bảy mươi centimet, muốn chứa hết cho hai người rõ ràng là không đủ, cần phải có người nằm nghiêng, lại dùng tư thế khá thân mật mới vừa đủ.
Hàn Linh Hi tựa sát vai Chu Đình Vũ, đến gần cổ cô, chỉ cần thoáng hít sâu là có thể ngửi được mùi thơm đặc trưng trên người cô. Loại mùi thơm này từ lâu đã thấm vào tế bào da, có thể so với hương thơm an thần, mờ ảo lúc ẩn lúc hiện, sương khói tản ra bốn phía phủ đến các ngóc ngách, vừa giống như tung lưới bắt cá bọc cả người cô lại.
Cô nhớ đến vị sĩ quan quân đội khiếm thị trong "Scent of a Woman", có thể phân biệt được chiều cao, màu tóc thậm chí là màu mắt của người khác bằng mùi nước hoa trên người đối phương. Mỗi người phụ nữ đều có hương thơm đặc trưng của mình, hương thơm tự nhiên hoặc là hương thơm nước hoa, hương thơm nhàn nhạt, mát lạnh, bình tĩnh, dịu dàng trên người Chu Đình Vũ vẫn luôn duy trì phù hợp với tính cách của cô.
Hàn Linh Hi không có khả năng mạnh như vậy để nhận biết người bằng hương thơm, cô chỉ cần nhắm mắt lại ngửi thấy mùi thơm này, biết được chủ nhân mùi thơm đang ở bên cạnh, cho dù trong bóng đêm vẫn có thể tìm được cô.
Cuối cùng sự cố say rượu khiến mình lo lắng nhiều ngày nay đã được giải quyết, rốt cuộc cô gái tốt tính săn sóc ngày trước cũng khôi phục sự dịu dàng, Hàn Linh Hi có bài học kinh nghiệm sâu sắc, sau này không thể dễ dàng mua say nữa, dù sao cũng không thể gặp may mắn nhiều lần được Chu Đình Vũ cứu như vậy được.
Cho dù vẫn có nghi ngờ với sự miêu tả của cô, nhưng Hàn Linh Hi thật sự rất không muốn thừa nhận mình trải qua chuyện mất mặt như vậy, nhưng đối phương nói nghiêm túc như thế, mà trí nhớ của mình hầu như vẫn trống không, nên cũng chỉ đành xấu hổ chấp nhận. Cô cũng không muốn lại thưởng thức chiêu đá xoáy của Chu Đình Vũ một lần nữa.
Hàn Linh Hi muốn đổi tư thế dịch sang bên cạnh chút, cô lại quên mất độ rộng của ghế, vừa chuyển người thiếu chút nữa là ngã xuống, cũng may eo được cánh tay của Chu Đình Vũ ôm lại, mới thuận thế kéo lại, dính vào làn da ấm áp của cô.
"A... dọa chết mình."
Thở phào một hơi xua đi cảm giác sợ hãi ngắn ngủi, Hàn Linh Hi ngẩng đầu lên, đôi mắt của Chu Đình Vũ đang nhìn chăm chú mình, chỉ là ý cười giấu trong mắt vô cùng chói mắt.
Cô nhíu mày hỏi: "Đây là biểu cảm gì vậy, muốn cười lại nhịn không cười, có phải cậu muốn nói mình ngu ngốc không hả?"
Chu Đình Vũ không thừa nhận cũng không phủ nhận, cô gối một tay lên đầu, nhàn nhã nói: "Là tự cậu nói, mình không có nói nha. Ghế nằm này rất hẹp, cẩn thận chút, ngã xuống còn phải nhặt cậu lên lại nữa."
"'Nhặt' mình lên? Chu Đình Vũ, trong mắt cậu mình là đồ vật à?" Suy nghĩ lại thấy nói không đúng lắm, Hàn Linh Hi đổi giọng, "Không đúng, mình không phải thứ gì, mình..."
"Xì~~~"
Chu Đình Vũ đã không thể nhịn cười được nữa, nằm kế bên gần như vậy, tất nhiên Hàn Linh Hi có thể cảm giác được lồng ngực cô rung động. Chán nản đẩy Chu Đình Vũ một cái, nghĩ ghế nằm này rất hẹp lại vội vàng kéo cô về.
"Sao, giờ cảm thấy mình phiền rồi à?"
"Không phiền, mình có năng lực tự chăm sóc bản thân, cũng tự tin có thể chăm sóc tốt cho cậu, đối với cậu, sao mình có thể cảm thấy phiền phức được?"
Vốn định ngạo kiều gây chuyện một chút, đối phương lại thốt ra một câu ấm áp như vậy, Hàn Linh Hi nghẹn lời, lời giải thích lần này của Chu Đình Vũ tựa như bông mềm, cô vốn không tìm được điểm để cứng.
Chỉ là nói thật lòng, nghe được Chu Đình Vũ nói như vậy, tâm trạng Hàn Linh Hi trở nên tốt hơn, cô cúi đầu che miệng cười trộm, mới hắng giọng ngước mặt lên, giả vờ nghiêm túc dạy dỗ: "Vậy sao lúc trước cậu còn dữ như vậy với mình, mình còn nghĩ cậu có tính cách phân liệt, đây là thái độ muốn chăm sóc cẩn thận cho mình à?"
Nói có hai câu, người này đã thở gấp lên rồi. Chu Đình Vũ nheo mắt lại, vươn tay nắm cánh mũi của Hàn Linh Hi, "Những chuyện khác mình còn có thể chiều cậu, nhưng chuyện này mình rất tức giận, nếu cậu hiểu rõ trên bàn rượu đục nước béo cò sao còn uống nhiều như vậy?"
"Á! Đau đau mà... không có, lỡ uống hơi nhiều, sau này sẽ không uống nữa."
Hàn Linh Hi nắm tay Chu Đình Vũ, nói tùy tiện vài câu lấp liếm cho qua, cô mới không để Chu Đình Vũ biết mình ăn giấm chua, loại hành vi sẽ bị đánh giá là ngây thơ này tốt nhất là giữ lại, miễn phải bị người khác xem thường. Từ trước đến giờ Hàn Linh Hi cô toàn để người khác ghen vì mình, làm gì có chuyện ăn ghen của người khác?
"Linh Hi."
"Ừ? Sao vậy?"
Chu Đình Vũ nhìn chăm chú vào Hàn Linh Hi, "Cậu... cảm thấy hoàn cảnh công việc hiện tại thế nào, có từng suy nghĩ đổi công ty khác làm việc không?"
"Công việc đầu tiên sau khi mình tốt nghiệp là do Tiếu tổng cho, làm trong công ty đến giờ, mặc dù có chỗ không như ý, nhưng cảm thấy ông chủ không tệ hơn nữa lúc ấy có chị Hân nâng đỡ mình, tháng ngày vẫn tính là hài lòng, không có suy nghĩ đổi nơi công tác."
Hàn Linh Hi ăn ngay nói thật, "Với lại theo tư chất này của mình, có thể làm việc ở Kỳ Tư đã rất may mắn rồi. Sao đột nhiên nói chuyện này, cậu định đổi công ty khác à?"
Cô nhíu mày: "Không phải là vì mình chứ, cậu không muốn làm việc với mình à."
Chu Đình Vũ lắc đầu, nửa đùa nửa thật nói: "Sao vậy được, có cậu ở đây, sao mình lại tự rời đi được. Với lại để mình cậu ở Kỳ Tư, mình không yên tâm được. Có điều kẻ địch đông đảo ở xung quanh, khiến mình rất áp lực nha, sức hấp dẫn của Hàn đại tiểu thư rất được công nhận đó, lỡ như bọn họ đối với cậu..."
"Cậu vẫn đang để ý Ô Tử Ba à, mình sẽ xử lý tốt. Mình biết tên đàn ông đó lòng dạ bất chính, con gái ở trong chỗ làm việc ngoại trừ thận trọng trong lời nói và hành động, còn phải chú ý thân phận, dựa quá gần với loại đàn ông đã có gia đình này thì dù không có gì cũng khiến người ta nghĩ mình lẳng lơ."
"Vậy... Cậu biết là tốt rồi."
Cô hơi ngập ngừng, ánh mắt rơi trên lọn tóc mềm mại của Hàn Linh Hi, có vài sợi xoắn lại vì động tác của cô. Vươn tay giúp Hàn Linh Hi vuốt thẳng lại, Chu Đình Vũ làm như vô tình hỏi: "Vậy cậu cảm thấy con người Tiếu tổng này thế nào?"
"Ừ, là ông chủ điềm đạm, săn sóc, quý ông, biết thông cảm với nhân viên, lại là người chồng tốt hiểu ý người, lại thêm hiền lành xứng chức người cha tốt, lúc đầu mới tới mình rất sùng bái anh ấy."
Trong lời nói của Hàn Linh Hi không thiếu khen ngợi Tiếu Mặc: "Tiếu tổng là một người đàn ông hoàn mỹ, mình nghĩ người đàn ông có sự nghiệp thành công lại không lăng nhăng gần như là tuyệt chủng rồi, bà Tiếu thật có phúc."
Thấy Chu Đình Vũ không nói tiếp, cô rất kinh ngạc hỏi: "Sao thế, cậu có cái nhìn khác à?"
"Không có, chỉ là cảm thấy cám dỗ bên ngoài rất nhiều, người ưu tú cũng khó tránh khỏi sẽ bị cám dỗ mà không có cách nào khống chế bản thân, vào lúc ấy, họ sẽ có được một cơ hội tha thứ."
Hàn Linh Hi suy đoán có phải Chu Đình Vũ lại nghĩ đến quá khứ của Tề Chính hay không, nếu như không phải phát hiện tình cảm với Tề Chính là tình thân chứ không phải tình yêu, vậy có phải Chu Đình Vũ cũng sẽ cho Tề Chính một cơ hội hay không, suy nghĩ của cậu ấy với tình yêu là như thế nào, cậu ấy sẽ vì tình yêu mà dễ dàng tha thứ cho nông nỗi?
"Đình Vũ... Vậy nếu sau này mình thay lòng vì bị cám dỗ, cậu sẽ cho mình cơ hội được tha thứ chứ?"
Ma xui quỷ khiến nói ra câu như thế, Hàn Linh Hi thật sự muốn vả cái miệng không biết giữ mồm này, xùy xùy xùy, miệng quạ đen, mới bên nhau đã nghĩ đến chia tay, Chu Đình Vũ nhất định sẽ không vui.
"Xin lỗi, mình so sánh không hợp lý..."
"Nếu như sau này cậu thay lòng," Tâm trạng của Chu Đình Vũ cũng không có tức giận, cô chỉ nhìn chăm chú Hàn Linh Hi, vẫn dùng giọng nói rất nghiêm túc nói: "Mình sẽ theo đuổi cậu một lần nữa, nếu như thật sự không thể theo đuổi được cậu, mình cũng đành từ bỏ."
***
Tác giả: Coi như Chu tám múi và Hàn ngạo kiều chính thức xác nhận quan hệ, có thể tiếp tục giai đoạn mới (^▽^)?
Editor: Giai đoạn mới? Giai đoạn rải thức ăn chó???
Mị sẽ không để nó xảy ra!!! o(-'д'- 。)
Giai đoạn nghỉ tết tới rồi~ mị nghỉ đây~~~ ヽ(●-'Д'-)ノ
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.