Đã lâu rồi Hàn Linh Hi không có vận động, sau khi thi đấu cầu lông kết thúc, đêm ngày đầu tiên đúng là vừa mỏi lại đau đến nỗi ngủ không ngon, hai ngày liên tục sau đó bước đi còn phải đỡ eo, tiểu Kim nhiều chuyện chưa từng thấy Hàn Linh Hi có tình huống như thế, nhiều chuyện hỏi đối phương có phải gần đây sinh hoạt cá nhân quá độ thể lực tiêu hao, không bất ngờ gì khi bị Hàn Linh Hi xem thường hung ác quát cho một trận. "Ôi trời thật là, chị chỉ tùy tiện hỏi thôi mà, sao em lại mắng người ta thô bạo vậy." Tiểu Kim đứng trước mặt Hàn Linh Hi dậm chân kháng nghị mãnh liệt, "Linh Hi, gần đây sao em lại trở nên không kiên nhẫn với người ta như vậy? Có phải là đã có người yêu, trọng sắc khinh bạn, không muốn để ý người ta không!" Khóe môi Hàn Linh Hi co giật, khi nào thì mình có kiên nhẫn với chị ta? "Được rồi được rồi, em nói chị này, ngày nào chị cũng rất rảnh nhỉ, có chuyện quan trọng gì cần làm thì nhanh làm đi, đừng kéo dài đến cuối cùng không làm được nhiệm vụ bị sếp mắng đấy." Cơ thể khó chịu, ngoài miệng cũng lười nói nhiều, Hàn Linh Hi ôm eo, đừng nói là động tác quá lớn, hít thở sâu quá cũng sẽ cảm thấy cơ thể đau một trận, đáng lý hôm đó không nên đồng ý cùng Lôi Dương đi đánh quần vợt, mất mặt lại hại thân, mưu đồ gì? "Bây giờ là thời gian nghỉ ngơi, gấp làm gì." Lực chú ý của Tiểu Kim đã bị hấp dẫn bởi chậu hoa nhiều cây trên góc bàn của cô, hình dáng chậu hoa sen vô cùng đáng yêu. Cô hiếu kỳ đưa tay ra chọc, "Này, tiểu Hàn, đây là vật gì vậy? Em mua à?" "Không phải, Chu Đình Vũ đưa." Không nghĩ là sẽ nói thật, Hàn Linh Hi hơi sửng sốt lập tức bổ sung, "Lúc trước có giúp cô ấy làm một chuyện, để ngỏ ý cảm ơn nên cô ấy đưa cho em." "Ôi thật à?" Tiểu Kim không tin lắm, đố kỵ nói: "Chị biết trong phòng làm việc của giám đốc Chu có rất nhiều chậu hoa xinh đẹp, nhưng trước giờ chưa từng thấy cô ấy trồng hoa, cực kỳ cưng những chậu hoa đó, sẽ không tùy tiện tặng người khác, em được thật đấy, trực tiếp đưa hoa với chậu cho em, chắc là giúp gì đó quan trọng lắm nhỉ." Hàn Linh Hi không nói chuyện, trong chậu hoa trên bàn trồng một gốc cây lan dạ hương đỏ, là quà cảm ơn mình đưa Chu Đình Vũ về nhà hôm tiệc chào đón cậu ta, về sau hoa tàn, Chu Đình Vũ nói để đó xấu, liền đổi cho mình một chậu nhiều loại cây, cách ngày dùng bình nước nhỏ phút sơ qua, bọt nước sáng lấp lanh đọng bên trên rất đẹp mắt, ngay cả Hứa Hân cũng từng có ý muốn nó. Sẽ không tùy tiện cho người khác những chậu hoa cục cưng đó? Rõ ràng hôm cậu ta ôm Khương Tử Doanh ở văn phòng, trước khi đi Khương Tử Doanh còn gói một chậu hoa của cậu ta đi, Hàn Linh Hi còn nhìn thấy rõ ràng đó là gì. Không đúng, chết tiệt, làm gì lại nghĩ tới chuyện liên quan tới cậu ta, Chu Đình Vũ và Khương Tử Doanh có thế nào, thì mình làm gì có tư cách can thiệp, người ta không ăn được nho thì nói nho chua, cô đây không muốn ăn nho cũng nói nho chua. Âm thầm ảo não, Hàn Linh Hi thuận miệng giải thích: "Không phải chỉ một chậu hoa à, mua đại trên đường là có, có thể đặc biệt cỡ nào cũng không thể là của riêng cô ta." "Vậy cũng..." "Này, tiểu Hàn!" Giọng điệu thô lỗ của Ô Tử Ba khiến tiểu Kim khiếp sợ run một cái, cô lập tức xoay người chào hỏi lễ độ: "Chào Ô tổng!" "Chào, chào!" Người đàn ông phấn khích bước mấy bước đến, mùi cồn và gò má đỏ trên người rất dễ làm người ta đoán ra anh ta uống nhiều rượu. Người kia, giờ làm việc mà uống tới mức vậy, không sợ Tiếu tổng chửi à. "Tiểu Hàn, em ở đây khéo vậy, anh vừa mới thông báo với các bộ phận xong." Ô Tử Ba cười rạng rỡ, "Tối mốt mọi người đến khách sạn Kim Khải đi, anh mời khách! Các em, ai cũng không được thiếu!" "Yo, Ô tổng, sao đột nhiên chi lớn vậy?" Tiểu Kim âm thầm vui mừng, khách sạn Kim Khải Lợi vốn là khách sạn quý tộc, cơ bản không phải nơi mà người với mức lương bình thường như bọn họ có thể chi nổi, có người sẵn sàng mời khách tội gì mà không đi, đúng là suy nghĩ tới mấy món ngon đó thôi đã muốn chảy nước bọt. Ô Tử Ba cười ha ha, "Mấy hôm trước có một bên đầu tư chia hoa hồng, vui một mình không bằng mọi người cùng vui, nên anh quyết định chia sẻ niềm vui này với mọi người, hơn nữa trùng hợp mai lại là sinh nhật anh, con trai và vợ anh đang du lịch ở nước ngoài với vợ Tiếu tổng, nên để mọi người đón sinh nhật với anh, này, nói trước đó, không cần mang quà, tuyệt đối đừng khách sáo với anh đó!" Anh ta đi tới vỗ vỗ vai Hàn Linh Hi, lượng cồn vốn không hề thấp, cái tay chắc nịch đè lên cơ thể yếu ớt của Hàn Linh Hi, cộng với di chứng vận động, đau đến nỗi cô muốn rơi nước mắt như bão, nếu không phải kiêng kỵ Ô Tử Ba là cấp trên của mình, thật muốn đá cho tên ma men này mấy cái. "Linh Hi à, nhớ đó, nhất định phải đến, nhất định phải đến, Tiếu tổng cũng đi, em nhớ phải đến đó, không đến là không nể mặt anh!" "Tôi, tôi biết rồi..." Hàn Linh Hi miễn cưỡng nhếch mép với anh ta một cái, "Hình như Ô tổng uống hơi nhiều, nên quay về phòng nghỉ ngơi đi." "Không nhiều, không nhiều..." Ô Tử Ba cười tít mắt khoát khoát tay với Hàn Linh Hi, lắc lư đi về văn phòng của mình. Tiểu Kim ở một bên cười toe toét, xảo quyệt nhíu nhíu mày với Hàn Linh Hi, "Này, chị thấy Ô tổng không chỉ là vui vẻ mở tiệc sinh nhật đâu, mà là vợ không ở đây, không ai quản đi!" Hàn Linh Hi khẽ xì, "Ai gả cho tên đàn ông như anh ta, thì coi như xui xẻo." - ----------------------------------------- Kết thúc một ngày làm việc, Hàn Linh Hi kéo lê tứ chi bủn rủn về đến nhà, đổi giày xong đơn giản đi sang ghế sô pha ngồi. Trong nhà yên tĩnh, lúc cô rời đi, cả bộ phận sáng tạo còn đang làm việc. Không biết gần đây lại nhận dự án gì, phải bận rộn như vậy, đôi khi thậm chí là làm suốt đêm. Giương mắt nhìn đồng hồ treo tường, cô gái kia, tối nay có về không? Mí mắt mỏi nhừ lúc này như có tạ ngàn cân, nhấp nháy nhấp nháy nhắm lại, thân thể vùi vào sô pha mềm mại, không bao lâu cơn buồn ngủ đã bắt tù hơn phân nửa tế bào não. Nghĩ thời gian còn sớm, chi bằng nằm nghỉ ngơi một lúc, Hàn Linh Hi nhắm mắt lại, ngủ thiếp đi rất nhanh, cô thật sự buồn ngủ, thế cho nên khi Chu Đình Vũ về đến nhà vẫn chưa tỉnh, cả tiếng mở cửa cũng không thể đánh thức cô. Đèn trong phòng khách vẫn sáng, Chu Đình Vũ treo túi xách lên cảm thấy kỳ lạ, bình thường Hàn Linh Hi về đến nhà không phải là tắm xong ngồi trên sô pha xem ti vi à, sao hôm nay lại im lặng không tiếng động gì. Đi tới trước hai bước mới phát hiện người chôn đầu trong gối, Chu Đình Vũ đi đến trước ngồi xổm xuống bên cạnh ghế sô pha, nhẹ nhàng đẩy cô, "Linh Hi, Linh Hi? Buồn ngủ thì vào phòng ngủ, nếu không đêm sẽ lạnh đấy." Hàn Linh Hi nằm im không có động tĩnh, hai mắt nhắm nghiền, biểu cảm gương mặt vẫn thư giãn, hình như ngủ rất sâu, dáng vẻ vô hại ấy khiến Chu Đình Vũ không đành lòng quấy rầy nữa. Cô vòng hai tay lên đầu gối, ngồi xổm một bên yên lặng quan sát Hàn Linh Hi, từ tóc dài mềm mại suông thẳng đến hàng lông mi cong vểnh lên của cô, lại từ sống mũi đứng thẳng xinh đẹp đến đôi môi căng đầy đỏ thắm của cô. Đưa đầu ngón tay ra, đẩy sợi tóc trên trán cô, trong thoáng chốc nghĩ đến ngày đầu tiên ở chung. Hàn Linh Hi cũng giống như bây giờ, gối dưới đầu một cái gối, gương mặt đè nặng lên cánh tay, trên đùi đắp chăn, cả người rơi vào trong nệm sô pha và gối đầu mềm mại, trắng lóa mắt nhất là hai chân dài ấy. Từ ngày đầu tiên vào ở, Chu Đình Vũ đã biết Hàn Linh Hi ghét mình, cô thật sự cảm thấy bản thân rất oan uổng. Vốn chưa từng làm chuyện gì có lỗi với cô, huống chi đã rất nhiều năm không gặp mặt, tại sao lại có sự oán giận nồng đậm như vậy, có thể đôi khi lòng dạ hẹp hòi ấy sẽ khiến Chu Đình Vũ không vui, nhưng càng nhiều hơn là khiến cô vừa bực mình vừa buồn cười. Hàn Linh Hi thừa hưởng điều tốt đẹp của mẹ cô chính là dung mạo và vóc người, cũng có loại tính cách ngạo mạn và quyến rũ của mẹ cô lúc còn trẻ, đúng vậy, Hàn Linh Hi đúng là ngạo mạn, vẻ đẹp của cô luôn khiến cô lấy làm kiêu ngạo nên chưa bao giờ khiêm tốn, ngay cả khi loại ngông cuồng vô căn cứ này sẽ mang lại rất nhiều oán giận. Thật ra đôi khi Chu Đình Vũ rất hâm mộ Hàn Linh Hi, cô có thể vui vẻ thì vui vẻ muốn tức giận thì tức giận, thích là thích ghét là ghét không có gánh nặng, thậm chí không ngại thừa nhận mình là một cô gái tệ, rất có dáng điệu "Tôi là người thế đấy cô có thể làm gì được tôi". Chu Đình Vũ thích cô thẳng thắn trực tiếp, thích cô không giả tạo, mặc dù cô sẽ không coi ai ra gì, nhưng cũng sẽ không tính toán với người khác, thậm chí có khi là vì đồng cảm mà giúp đỡ, chỉ có điều mạnh miệng không thừa nhận. Những biểu hiện ấy khiến Chu Đình Vũ tin trong đáy lòng cô gái này có nhiều phần thiện lương hơn. Tất nhiên cô cũng có rất nhiều khuyết điểm, thậm chí khuyết điểm còn nhiều hơn ưu điểm, nhưng có lẽ là vì trong mắt người tình biến thành Tây Thi, ngay cả những khuyết điểm theo người khác là không thể nào chịu được rơi vào trong mắt Chu Đình Vũ tất cả đều trở nên vô cùng đáng yêu khiến cho cô nghĩ người trước mặt sống rất chân thật. Còn bản thân, từng có một ngày nào bỏ xuống lớp da trò giỏi, con ngoan chưa? Ở trong cái vòng hào quang rực rỡ trong mắt người khác quá lâu, đến nỗi cô tức giận cũng phản xạ theo điều kiện mà lo lắng có thể khiến người bên cạnh đau lòng hay không. Một cô gái tự luyến lại không tim không phổi đứng trước mặt, từng chút từng chút hấp dẫn ánh mắt của cô ảnh hưởng đến tâm tình của cô, thậm chí còn trộm mất trái tim cô. Làm bạn với người mình thích rất khó, rất khó khăn, nhưng càng khó khăn hơn chính là phủi sạch quan hệ với người mình thích, biến thành hai người không có chút liên hệ nào. Ngón tay chạm vào gò má Hàn Linh Hi, Chu Đình Vũ dùng giọng điệu oán giận nói: "Cậu còn nói mình đáng ghét, cậu có biết cậu còn đáng ghét hơn không, hơn nữa còn là cực kỳ đáng ghét." Cô đứng dậy đi vào phòng ngủ lấy ra một tấm chăn cẩn thận đắp lên giúp Hàn Linh Hi, lại đứng đó vài giây, tắt đèn phòng khách nhẹ nhàng nhấc chân rời khỏi. Hàn Linh Hi mở mắt trong bóng đêm, nghe tiếng nước chảy truyền đến từ phòng tắm. Thật ra từ lúc Chu Đình Vũ đẩy mình cô đã tỉnh, nhưng nằm không muốn động. Nào ngờ cô gái đó lại trực tiếp ngồi xổm xuống nhìn mình chăm chú, khoảng cách gần như thế cô càng không muốn mở mắt. Lúc ngón tay đối phương mơn trớn trên mặt mình, tâm trạng hồi hộp của Hàn Linh Hi chỉ mình cô biết, sợ Chu Đình Vũ còn muốn làm chuyện khác, suýt nữa vì không kiềm chế được nỗi lòng mà trực tiếp tránh ra, cũng may sau đó không có xảy ra gì. Nhưng tâm trạng ngổn ngang này là có chuyện gì, mặc dù bị mình từ chối, tên kia vẫn nguyện ý dịu dàng với mình, cậu ta không biết như vậy sẽ khiến người ta cảm thấy rất áy náy sao? Đi chân trần trên sàn nhà, không phát ra một tiếng động nào, Hàn Linh Hi đứng bên ngoài cửa phòng vệ sinh, ngọn đèn màu cam bên trong xuyên qua lớp thủy tinh chiếu lên người cô, nhuộm người cô thành một thân màu cam. Ánh sáng trong mắt cô dần dần ảm đạm xuống, dập tắt, biến mất, u buồn sâu thẳm phủ lên giữa chân mày. Đợi đến khi Chu Đình Vũ mặc áo ngủ lau tóc còn ước đi ra, phát hiện vị trí trên sô pha đã trống không, động tác trên tay ngừng lại, nhìn về cánh cửa phòng ngủ đóng chặt của Hàn Linh Hi đầy nghi hoặc, cô gái kia, tỉnh lúc nào. Truyện Tiên Hiệp *** Chương 46. Hôn.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]