Chương trước
Chương sau
Nếu Hàn Linh Hi sớm biết rằng nơi Chu Đình Vũ muốn đi chính là cái chỗ "rừng núi hoang vắng" này, chắc chắn lúc đó cô sẽ không giả vờ hào phóng giao quyền quyết định cho Chu Đình Vũ.
"Tôi nói này... cô đi chậm một chút đi..."
Lúc này nhìn con đường núi dường như trải dài vô tận kia, hai chân Hàn Linh Hi không ngừng run rẩy.
Sáng sớm bảy giờ rưỡi đã bị Chu Đình Vũ gọi tới đánh thức, đến bây giờ đã chín giờ, do cậy mạnh, cô đã đi theo cô gái kia liên tục nửa tiếng đồng hồ, khát nước lại không dám uống quá nhiều nước, lo lắng giữa đường không tìm được nhà vệ sinh.
Trông dáng vẻ thì nho nhã yếu đuối, sao thể chất lại tốt như vậy.
"Đường núi ở đây khá dốc, không thể dừng."
Nghe Hàn Linh Hi kêu gào như muỗi vo ve, Chu Đình Vũ nhạy cảm quay đầu lại, đứng ở nơi cách xa cô ba mét, "Nếu không đợi lát nữa cậu lên núi sẽ mệt hơn, vẫn còn chưa đến sườn núi mà."
"Cô, cô nói sao?"
Hàn Linh Hi cảm thấy da đầu như bị ai đó xé ra, vừa rồi cô mới hỏi Chu Đình Vũ rốt cuộc còn bao lâu nữa thì đến đỉnh núi, bây giờ cô gái này nói còn chưa tới sườn núi? Thể lực còn dư lại chẳng bao nhiêu vốn không chống đỡ được lâu như vậy, tiếp tục đi vô tận như thế, Hàn Linh Hi đoán hai bắp đùi của mình cũng không còn khả năng để đứng thẳng nữa.
Cô đấm bắp chân, bắt đầu kêu ca: "Rốt cuộc cô chọn đường núi hoang sơ gì vậy, ngay cả dáng con đường thôi còn chẳng giống!"
Chu Đình Vũ ngây người nhìn người leo núi xung quanh bốn phía vẫn đang đi lên, ở đây không phải "đường núi hoang sơ", mà là một công viên cây cối um tùm, cách khu vực thành phố gần nhất, lúc còn nhỏ cô vẫn thường cùng cha mẹ đến đây chạy bộ mỗi sáng, lẽ nào Hàn Linh Hi chưa từng đến đây dù chỉ một lần?
Chỉ có điều... lần đầu tiên cô thấy có người leo núi mà mang giày cao gót đeo kính mát, may mà bản thân có mang theo một đôi giày thể thao dự phòng đưa cho Hàn Linh Hi đổi, nếu không hai gót giày nhọn kia không đâm thủng gót chân cô mới là lạ.
Có lẽ đối với cô gái này, nơi không có trung tâm thương mại và thẩm mỹ viện thì đều được coi là đường núi hoang sơ. Có tinh thần đi dạo phố, lại không có sức bền leo núi.
Rõ ràng, sức nặng đều ở đây...
Cô siết chặt balo căng phồng trên vai mình, lại nhìn Hàn Linh Hi đứng bên dưới chống gậy leo núi thở hổn hển, có ý tốt vươn tay ra, "Nếu cậu không đi nổi, để mình dắt cậu. Kiên trì thêm chút nữa, đến sườn núi chúng ta có thể nghỉ ngơi, trên đó có cho thuê lò nướng, buổi trưa có thể ăn bữa cơm thật ngon."
"Ai, ai nói tôi đi không nổi?"
Mặc dù Hàn Linh Hi thở không ra hơi, vẫn kiên quyết từ chối sự giúp đỡ của Chu Đình Vũ, cô không muốn bị Chu Đình Vũ xem thường.
"Chỉ là sáng nay tôi thức dậy quá sớm, ngủ không đủ giấc, tôi đang buồn ngủ!"
Chu Đình Vũ ngạc nhiên, bảy giờ rưỡi dậy còn nói sớm? Năm đó vì chờ mặt trời mọc ở đây, cả nhà cô bốn giờ đã bò dậy.
Cô mím môi nhường đường cho Hàn Linh Hi, trong đáy mắt hàm chứa nụ cười nhàn nhạt, nhìn người kia chống gậy đi thật xa, mới chạy chậm theo sau.
Chẳng biết lại qua bao lâu, rốt cuộc đỉnh đầu Hàn Linh Hi đã có thể thấy được mặt đất bằng phẳng, cô đi nhanh vài bước tiến lên bậc đá, vọt qua khoảng đất trống tìm được cái ghế trống, đặt mông ngồi xuống không muốn đi tiếp.
Chu Đình Vũ không nhanh không chậm đuổi theo, tháo balo để bên cạnh Hàn Linh Hi, quan tâm nói: "Vất vả cho cậu rồi, cậu nghỉ tạm ở đây đi, mình đi lấy lò nướng với than củi, đốt lửa trước."
Hàn Linh Hi thật sự mệt muốn chết, khoát khoát tay với Chu Đình Vũ, tự mình lấy nước khoáng trong balo, ngửa mặt ừng ực trút hết nửa chai, xong rồi giơ tay làm quạt thổi gió trên gương mặt đỏ ửng của mình.
Kính mát trượt từ sống mũi xuống cánh mũi, cô liếc nhìn xung quanh, móc ra cái gương nhỏ trong túi xách mang theo bên người ra soi mặt, may mà xung quanh không có người quen, nếu không đầu tóc rối bời này phải làm sao.
Chu Đình Vũ đặt lò nướng đúng chỗ, đập nhỏ than tre thành từng miếng bỏ vào trong, lo lắng khi đốt lên có nhiều mây khói và bụi bay lên, sẽ hun khói đến cái người leo núi hết hơi hết sức kia, cô cũng không để bếp lò quá gần.
Hàn Linh Hi ngồi bên chòi, gác hai cái chân đau nhức lên bàn đá trước mặt, vừa xoa bóp vừa nhìn Chu Đình Vũ bên kia, từ góc độ này có thể thấy đầy đủ sườn mặt của cô, rồi lại tình cờ nhìn thấy đường cong cơ thể của cô không xót gì.
Hàn Linh Hi nhìn từ trên xuống dưới, sau cùng tầm mắt dừng trên eo của Chu Đình Vũ.
Tại sao lại có người có thể có eo nhỏ như thế?
Lúc còn nhỏ Chu Đình Vũ trông rất gầy yếu, nhiều năm như vậy dáng người cũng không thay đổi gì, tỉ lệ trông rất thoải mái, không phải người Mỹ ưa chuộng đùi gà chiên khoai tây chiên à, là do cô ta bảo trì thật tốt, hay là thuộc loại người ăn bao nhiêu cũng không mập?
Đo với vòng eo của mình, Hàn Linh Hi không ngờ lại nhéo ra một chút thịt mỡ dư, gần đây tham gia nhiều tiệc tùng, vô tình ăn rất nhiều, nhanh như vậy đã phát triển trên người, ngày mai bắt đầu kiểm soát lượng ăn, nếu không thật sự sẽ phát triển thành bụng mỡ mất, đến giữa hè đâu còn dám lộ eo nữa.
Cô lại quan sát Chu Đình Vũ một lượt từ trên xuống dưới, lại nhìn chính mình, ghen tị vừa rồi lập tức biến mất, thượng đế vẫn rất công bằng, phụ nữ, quan trọng nhất không phải dáng người, mà là đường cong cơ thể.
Đợi than củi đỏ bên trong đốt lên ngọn lửa nhỏ, Chu Đình Vũ mới chuyển lò nướng đến bàn đá trước mặt Hàn Linh Hi, lót vỉ sắt bày bộ đồ ăn lên, lại lấy nguyên liệu nấu ăn được xử lý sạch sẽ hôm qua ra để bên ngoài.
Hàn Linh Hi kinh ngạc nhìn mấy cái hộp to to nhỏ nhỏ kia, dâu tây tươi để trong hộp giữ tươi, rau củ được rửa sạch từng món từng món đặt trong đĩa, thịt bò và đùi gà cũng được ướp sẵn trong nước sốt, không nghĩ tới cô ta sẽ vì lần nấu cơm dã ngoại này mà chuẩn bị chu đáo như vậy.
Trong lòng có chút xúc động, thốt ra miệng: "Cô chuẩn bị khi nào vậy, đây không phải đều có bán đúng không? Làm gì mà phiền phức như vậy."
"Những nơi là địa điểm du lịch, giá cả những thứ bán ra chắc chắn mắt hơn bên ngoài rất nhiều, số lượng lại ít, không lợi lắm." Chu Đình Vũ vội vàng đặt một xiên thịt xuống vỉ nướng, cũng không ngẩng đầu, "Quan trọng nhất là không sạch sẽ, có thể làm hư bao tử. Nếu cậu đói bụng, ăn chút trái cây trước được không? Bên mình xong ngay đây."
"Không nhìn ra, cô còn rất hiền huệ."
Hàn Linh Hi thu chân qua một bên, nghiêng đầu nhìn chằm chằm Chu Đình Vũ, giống như đang lầm bầm lầu bầu: "Có chuyện này tôi rất khó hiểu, một cô gái có tri thức hiểu lễ nghĩa học tập lại tốt như cô, tại sao lại không có bạn bè gì? Cho dù về sau cô đã sang Mỹ, nhưng trước khi ra ngoài cũng phải có chứ."
"Có thì có, nhưng mà không tính là rất thân, sau khi ra nước ngoài bận rộn học tập, rất ít liên lạc với bọn họ, làm sao có thể vừa về thì làm phiền người ta được."
Những lời này nói ra khỏi miệng, đáng lý ra Hàn Linh Hi nên theo thói quen chế nhạo, "Cô không có ý muốn làm phiền người ta sao không biết xấu hổ mà làm phiền tôi." Nhưng mà động tác trên tay Chu Đình Vũ dừng lại hai giây, mắt cũng không biết nhìn nơi đâu xuất thần, khiến cô đột nhiên cảm thấy vẻ mặt như vậy có chút cô đơn, lại mang chút bàng hoàng, sự chú ý bị phân tán.
Từ nhỏ đã hoạch định xong cuộc sống tỉ mỉ, vẫn luôn cố gắng hướng đến mục tiêu tốt nhất kia, cuối cùng công sức bỏ ra đều thay bằng ước ao của kẻ khác, người như vậy chẳng lẽ trong cuộc sống còn có chuyện mờ mịt gì cần nghi ngờ sao?
Cánh gà quét dầu trên vỉ nướng xì xì bốc khói, màu sắc từ trắng chuyển sang vàng óng, hương vị cũng từ nhạt chuyển thành đậm, Chu Đình Vũ lấy đồ đã nướng xong bỏ trong chiếc đĩa nhỏ trước mặt Hàn Linh Hi, lại lấy ra một xâu nấm hương trong túi ra bỏ vào chỗ trống.
"Hôm nay cám ơn cậu theo mình ra đây giải sầu, để báo đáp, những món ngon này cho cậu ăn trước."
Hàn Linh Hi lại nhạy cảm bắt lấy hai chữ kia, giải sầu? Không phải ra ngoài dạo mát, mà là giải sầu, tâm trạng không tốt? Không phải là vì chia tay với Tề Chính... đúng thật là cô ta bị bỏ rơi rồi sao!
Nghĩ đến đối thủ vô hình này cũng có lúc chật vật như vậy, Hàn Linh Hi không hiểu sao lại vui vẻ, cô đẩy kính mát lên che đi hai mắt vui vẻ, nhích lại gần Chu Đình Vũ bên kia, thăm dò nói: "Ôi, giữa người yêu chia chia hợp hợp khó tránh được, cô đừng luẩn quẩn trong lòng quá, loại chuyện đau lòng này, thời gian lâu dài tự nhiên sẽ phai nhạt."
Chu Đình Vũ không trả lời, nhưng đột nhiên hỏi: "Cô gái xinh đẹp như cậu, chắc chắn là rất nhiều người theo đuổi nhỉ, vậy, cậu có người thích không?"
Thình lình bị Chu Đình Vũ hỏi vấn đề như thế, Hàn Linh Hi không đoán ra được trong hồ lô của Chu Đình Vũ bán thuốc gì, ngược lại suy nghĩ một chút, là muốn hỏi mình có thể trải nghiệm cảm giác này hay không à?
Chần chừ một lúc, Hàn Linh Hi cắn chiếc đũa nói: "Có, tất nhiên là có, lúc chia tay vì có vài nguyên nhân, nên cũng có chút buồn."
Sự thật là, vào thời điểm khi chia tay cô thật sự có buồn, chỉ là loại tâm trạng tiêu cực này luôn rất kỳ diệu, tắm nước nóng hoặc là mua vài bộ đồ mới chữa khỏi lại đợi mục tiêu mới xuất hiện, loại đau buồn nho nhỏ vì tình yêu chết đi này đã sớm bị gió thổi đi nơi nào chẳng biết rồi.
Hàn Linh Hi hiểu rất rõ, thanh xuân trôi qua, dung mạo dễ già, mù quáng đặt tất cả cảm xúc vào một mối quan hệ sẽ phải chịu nhiều rủi ro, nên đến bây giờ vẫn chưa từng trao tất cả cho đối phương, tìm bạn trai theo tiêu chuẩn của bản thân thú vị hơn nhiều so với vun đắp tình yêu. Cô không cho rằng người lý trí yêu không đủ, mà là bẩm sinh đã mang theo năng lực kiềm chế bản thân tốt, chỉ có chiếm ưu thế trong tình yêu, cô mới có được cảm giác an toàn thật sự.
Chu Đình Vũ lại hỏi: "Thích một người có cảm giác gì?"
Hàn Linh Hi cười khanh khách, cảm thấy những lời này của Chu Đình Vũ thật khác người, cô ta với Tề Chính là thanh mai trúc mã, yêu đương đến mười hai năm, nhận biết bao nhiêu hoa tươi và ánh mắt rực lửa, chẳng lẽ còn chưa đủ, tự hỏi cảm giác yêu thích là gì sao?
"Các người yêu đương lâu như vậy, lại không rõ?"
Vẻ mặt Chu Đình Vũ mờ mịt, mang theo chút không xác định, "Có thể là tất cả đều vô cùng tự nhiên, nên càng về sau càng khiến mình bắt đầu hoài nghi bản thân."
"Ha? Hoài nghi gì?"
"Mình cũng sẽ hoang mang, cảm giác thế nào mới là thích, thậm chí là yêu." Tâm trạng cô dần dần che giấu đôi mắt thâm trầm, trong giọng nói lộ vẻ uể oải, ngược lại lại tự trả lời, "Có thể cậu... sẽ không hiểu."
Từng yêu rồi sau đó làm bộ không sao cả thảo luận về cái người từng yêu kia, thậm chí còn không thừa nhận thật lòng mà người đó từng trả giá. Người như thế Hàn Linh Hi từng gặp qua, thậm chí từng xem thường, chẳng lẽ Chu Đình Vũ vì bị bỏ rơi, mất mặt, mới tìm lý do để giành quyền chủ động?
Hừ hừ, xem ra cô ta ưu tú trong công việc, nhưng trong sinh hoạt cũng chỉ là một cô gái bình thường.
Liếc trộm sườn mặt hoang mang của Chu Đình Vũ, trong lòng Hàn Linh Hi lại cho ra một kết luận chủ quan về Chu Đình Vũ một lần nữa.
***
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.