Nếu Hàn Linh Hi sớm biết rằng nơi Chu Đình Vũ muốn đi chính là cái chỗ "rừng núi hoang vắng" này, chắc chắn lúc đó cô sẽ không giả vờ hào phóng giao quyền quyết định cho Chu Đình Vũ.
"Tôi nói này... cô đi chậm một chút đi..."
Lúc này nhìn con đường núi dường như trải dài vô tận kia, hai chân Hàn Linh Hi không ngừng run rẩy.
Sáng sớm bảy giờ rưỡi đã bị Chu Đình Vũ gọi tới đánh thức, đến bây giờ đã chín giờ, do cậy mạnh, cô đã đi theo cô gái kia liên tục nửa tiếng đồng hồ, khát nước lại không dám uống quá nhiều nước, lo lắng giữa đường không tìm được nhà vệ sinh.
Trông dáng vẻ thì nho nhã yếu đuối, sao thể chất lại tốt như vậy.
"Đường núi ở đây khá dốc, không thể dừng."
Nghe Hàn Linh Hi kêu gào như muỗi vo ve, Chu Đình Vũ nhạy cảm quay đầu lại, đứng ở nơi cách xa cô ba mét, "Nếu không đợi lát nữa cậu lên núi sẽ mệt hơn, vẫn còn chưa đến sườn núi mà."
"Cô, cô nói sao?"
Hàn Linh Hi cảm thấy da đầu như bị ai đó xé ra, vừa rồi cô mới hỏi Chu Đình Vũ rốt cuộc còn bao lâu nữa thì đến đỉnh núi, bây giờ cô gái này nói còn chưa tới sườn núi? Thể lực còn dư lại chẳng bao nhiêu vốn không chống đỡ được lâu như vậy, tiếp tục đi vô tận như thế, Hàn Linh Hi đoán hai bắp đùi của mình cũng không còn khả năng để đứng thẳng nữa.
Cô đấm bắp chân, bắt đầu kêu ca: "Rốt cuộc cô chọn đường núi hoang sơ gì vậy,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-hong-do-va-hoa-hong-trang/1421906/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.